"Sợ là quan hệ mẹ chồng nàng đâu này sẽ không tốt cho lắm rồi đó!!!"
"Mười hai năm rồi đó!" Tiếng gào thét chấn động như đốm lửa hùng hồn bị đè nén dữ dội của Leon vẫn phun trào về phía người cha đang đứng ở đối diện.
"Suốt mười hai năm qua, chưa một ngày nào, dù chỉ một ngày thôi cũng được, cha chợt muốn nói với con một câu: Há, con trai, quên nói con nghe chuyện ba ba của con là một tên gián điệp, rồi sau đó ba con bị kẻ thù tìm tới cửa nên bỏ lại hai cha con mình rồi chạy trốn nhỉ? Chẳng có lần nào hết cả!"
Nói xong, Leon vẫn không nhịn được mà gầm gừ và đi sang chỗ khác.
"Đừng trách cha con chứ." Gorcia hét tới một bên khác của phòng nghỉ, "Đây là quyết định của cả hai bọn ta mà. Lúc đó con còn quá nhỏ nên vẫn chưa thích nghi với tình huống phức tạp như vậy, nhóc đường đậu à."
"Đừng có gọi con là nhóc đường đậu!" Leon rống lại, "Đợi lát nữa con sẽ tính sổ với ba ba sau!"
Gorcia không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái và mỉm cười với Ian: "Cái tính điên cuồng này hoàn toàn là bản sao của cha nó, không phải sao ạ?"
Ian không có bất cứ lời bình gì đối với câu nói này cả.
"Đó là những ngày hơi điên cuồng trước đây thôi." Gorcia nở một nụ cười hạnh phúc giữa lúc nhớ lại mấy tháng năm đó.
"Khi đó, ta và Anthony vẫn còn rất trẻ, chắc khoảng chừng bốn mươi tuổi thôi. Ta không phải là người dân Byron, đương nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-quang/1356676/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.