"Những cực khổ mà chúng ta phải chịu đựng hôm nay sẽ trở thành vòng nguyệt quế của tương lai."
Leon ngồi trong góc râm với Tang Hạ ở quán cà phê ngoài trường học.
"À há há há há há..." Tiếng cười của Tang Hạ nghe như tiếng ma quỷ, cả người nghiêng trái ngã phải, "Ki... Kiss Me là cái quỷ gì há há há há... Hình ảnh này quả thực sẽ chọc mù mắt chó của tớ đấy há há há há há há ——"
"..." Leon giữ nguyên một gương mặt tuấn tú.
"Vậy cậu... há há há... vẫn luôn chĩa cái "Kiss Me"... trực tiếp về phía... hắn hả?"
"... Phải." Leon khó nhọc đáp, "Hơn nữa, cậu dùng đúng cái chữ "chĩa" rồi đấy. Lúc đó ta quả thực..."
"Xin lỗi." Tang Hạ ngắt lời anh, "Tớ vẫn chưa cười xong nhé."
Vì vậy Leon không thể không kiên nhẫn rồi nhìn Tang Hạ cười một cách đa dạng suốt ba phút dài, mãi đến lúc ông chủ tiệm cà phê nghe không nổi nữa mới nhắc nhở hai người bọn họ rằng nơi này còn có khách khác.
"Cậu cư nhiên cười mà không thấy ngại luôn đó hả?" Leon lạnh lùng chế giễu, "Tất cả những điều này toàn được cậu ban tặng hết đấy."
"Đùa gì thế?" Tang Hạ kêu lên, "Vì có tớ nên cậu và hắn mới có được một khoảng thời gian để ở bên nhau thân mật như vậy mà. Nhờ vậy mà cậu mới có thể hưởng thụ cảm giác được cha xứ chăm sóc chu đáo đó nhé. Mặc dù nói cho cùng thì hai người cũng chẳng làm tới bước gì, nhưng chẳng lẽ cậu không cảm thấy tinh thần sảng khoái à? Khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-quang/1356637/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.