"Con có thể đổi giọng gọi ta là lão sư rồi đó, thiếu gia của ta."
Leon duỗi đôi chân dài của mình ra, nhặt một cục đá lên rồi chọi về phía bãi cát ngoài rừng cây đang bị thủy triều nhấn chìm..
"Mười hai tuổi là một cột mốc quan trọng trong đời, Leon." Ian nói tiếp, giọng nói dung hòa với tiếng ào ào của sóng biển, kéo dài trong nét ôn nhu, "Chỉ trong chớp mắt thôi, con sắp không còn là một đứa trẻ nữa mà sẽ trở thành một thiếu niên. Một đứa trẻ có thể tùy hứng hồ đồ, có thể phát tiết cáu kỉnh vì con luôn có một người trưởng thành chắn trước người mình và che mưa chắn gió cho con. Nhưng khi con trở thành một thiếu niên, con sẽ phải gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, ví dụ như phải lên kế hoạch cho tương lai và phấn đấu hơn nữa trước đủ điều cản trở."
"Ngài thực sự là một người thích thuyết giáo đó, cha xứ." Leon nhẹ giọng chê cười, "Chắc chỉ có ngài mới thích đi cứu vớt muôn dân thôi, khó trách ngài sẽ đi làm cái nghề này. Ta đánh cược là chắc chắn cha mẹ của ngài cũng chẳng chịu nổi cái cảnh ngài lải nhải suốt ngày đâu."
"Ta không có cha mẹ." Ian nói, "Ta là một đứa trẻ bị vứt bỏ."
"Ồ." Leon quanh co một tiếng, gãi gãi mũi.
Ian nở nụ cười và đưa tay ra, lần đầu tiên xoa lên mái tóc màu vàng ngắn mềm như tơ của đứa nhỏ.
Đầu của Leon đã cao hơn vai Ian nhưng tóc tai trông chẳng khác gì măng mọc tán loạn sau cơn mưa cả. Ian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-quang/1356611/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.