"Leonardo Coleman thực sự là một đứa nhỏ khôi ngô khó gặp."
Ian cảm thấy hết sức hoang đường: "Đại nhân, thứ cho tôi nói thẳng, cách giáo dục của ngài như vậy khó tránh khỏi hơi quá thô bạo rồi. Leon chỉ mới mười hai tuổi thôi, nó vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu có một người trưởng thành ôn nhu dẫn dắt nó so với để bản thân nó đi ra ngoài va chạm với đời ạ. Nó vẫn còn ở cái tuổi mà người lớn phải bảo vệ..."
"Lúc tôi mười hai tuổi thì đã bắt đầu ngủ với Omega rồi, cha xứ!" Công tước ngắt lời lải nhải của tiểu cha xứ, tràn đầy châm chọc đối với thứ mà hắn tự cho là yêu thương này, "Lẽ nào gia tộc Coleman có thể xưng đế ba nghìn năm trong vùng tinh vực này chỉ vì chúng tôi biết cách trị quốc thôi à?"
Vẻ mặt của công tước trông vô cùng ngạo mạn, coi trời bằng vung: "Người đàn ông chảy trong người dòng máu của Coleman trời sinh đã trưởng thành và khoẻ mạnh sớm hơn bất kỳ ai cả, là Alpha trong mọi Alpha. Chúng tôi là gia tộc mạnh nhất quốc gia này, được vạn dân tôn sùng. Ngài không nên áp đặt cách dạy của một người đã trưởng thành trong đình ấm lên người chúng tôi, thưa cha xứ."
Ian cứng họng.
Công tước đứng dậy, hai tay để vào trong túi quần, đi tới trước đàn dương cầm bên cạnh cửa sổ sát đất, ngắm nhìn thảm cỏ và bờ biển ngoài cửa sổ trông như tranh sơn dầu.
"Lúc vừa đến tinh cầu này, tôi mới có mười bảy tuổi thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-quang/1356609/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.