Ngón tay có chút run rẩy tại hai chữ “thái tử” nhẹ nhàng lướt qua, nhất định không bấm tiếp, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình , trái tim đột nhiên đau đớn vô cùng.
Lời thổ lộ bị lạnh nhạt ngó lơ, mặc dù trong lòng hiểu được đối phương căn bản không đem chính mình đặt trong mắt.
Nhưng mà quả thực trong trái tim đã cứa sâu một vết thương, vừa nhìn thấy tên đã cảm thấy khó chịu, nhưng khi gặp khó khăn hoặc ủy khuất sẽ đặc biệt nhớ tới.
Có lẽ cũng vì cá tính nhu mì, nên tới thời điểm này lại càng không nhịn được cứ nghĩ tới Đường Nhạc… nếu là y, nhất định, nhất định sẽ không vô dụng như mình.
Ngồi trong màn đêm rét lạnh, Tô Trữ Xuyên khẽ run rẩy một chút.
Trong nháy mắt, không biết vì bệnh của mẹ trở nặng hay vì bị dồn tới đường cùng, bỗng nhiên lấy can đảm từ đâu, Tô Trữ Xuyên cảm giác được từ ngón tay tới cổ tay mình đều run rẩy vô cùng yếu đuối, nhưng vẫn ngoan cố nhấn vào nút gọi bên cạnh dãy số.
Ngay cả khi điện thoại phát ra tiếng chuông chờ đô đô, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủn cũng làm Tô Trữ Xuyên cảm thấy lâu vô tận.
Ước chừng ba tiếng chuông, màn hình đột nhiên sáng rực, mơ hồ xuất hiện hình ảnh một nam nhân cao lớn. Trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên cảm giác giây thần kinh trên người mình căng thẳng đến mức muốn đứt ra thành từng đoạn, theo bản năng muốn động đậy ngón tay tắt cuộc gọi.
Một chút dũng khí của hắn, quả thực không đủ để duy trì cho hắn đối mặt với nam nhân này.
Bên kia tựa hồ im lặng một lúc, cuối cùng một giọng nam trầm thấp tao nhã từ điện thoại truyền ra: “Là Trữ Xuyên sao….?”
Tô Trữ Xuyên hé mở môi, lại cảm thấy cả người mình run rẩy đến mức không thể nói được gì.
Trong nháy mắt, hắn mới chật vật phát hiện ra trước kia trải qua nhiều chuyện mệt mỏi như vậy, như chỉ có giây phút này, nghe thấy âm thanh quen thuộc kia hắn mới cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Loại cảm giác này, quả thật giống như tiểu động vật đã nhận định chủ nhân, thật sự rất cần đến sự dịu dàng an ủi của người kia, chỉ cần một tiếng gọi “Trữ Xuyên đã có thể làm trái tim hắn bắt đầu run rẩy.
Công ty lạnh nhạt, đau đớn vì mẹ phát bệnh, bị việc gom góp tiền dồn ép đến túng quẫn, tất cả khổ sở dường như bùng nổ trong giây phút này, cơ hồ Tô Trữ Xuyên phải dùng sức véo chặt cánh tay mới kiềm nén chính mình không phát ra tiếng nức nở.
“Trữ Xuyên?” Bởi vì không nghe thấy hồi âm, bên kia lại lập lại một lần nữa.
“Là, là ta, thái tử…..” Tô Trữ Xuyên có chút hoảng hốt, hít cái mũi nhỏ giọng nói. Hắn lúng túng cúi thấp đầu hít thật sâu, tuy rằng cố gắng làm giọng nói của mình bình tĩnh, chính là cơ bản lại không có tác dụng.
“Ta, thái tử, ta, ta muốn….ta muốn cầu người giúp ta một việc.” Chỉ là nói ra một câu đơn giản, nhưng lại bị hắn làm đứt gãy lộn xộn, cái loại cảm giác cố gắng tỏ ta bình tĩnh nhưng trong lòng lại bi thảm, quả thực vô cùng đau khổ.
Sau khi nói xong câu kia, lại không thể nói tiếp gì nữa. Tô Trữ Xuyên nhìn lên màn hình, muốn mở miệng, lại bởi vì rầu rĩ sụt sịt mũi nghe giống như âm thanh đang khóc.
“Ngươi đang ở đâu?” Bên kia đột ngột hỏi.
“An, bệnh viện An Sinh.” Tô Trữ Xuyên nhẹ giọng trả lời, ngừng một chút sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Ta, mẹ ta…… thái tử….”
“Hãy nghe ta nói.”
Âm thanh của Đường Nhạc rất vững vàng, giọng nói trầm thấp kia có thể làm người ta vô tình chìm đắm trong cảm giác ỷ lại: “Ta đang họp ở cao ốc NYT, đi qua bệnh viện An Sinh chỉ cần 7-8 phút. Ngươi cứ ở đó chờ ta, mười phút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]