Tay của Sa Tả dùng tốc độ cực chậm nhấc vành nón lên, chậm đến mức cậu không biết mình có nhấc được chút nào hay không, nhưng đối với người tựa hồ có năng lực cảm quan siêu cường như Naga thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trong nhận thức của cậu, đây quả thật là một hành động không lịch sự, một loại hành vi vô học, nhưng hiện tại đây là đảo Liệp Lang, là thế giới của địa ngục, giáo dục hay tố chất tựa hồ là những thứ thừa thãi không ngừng bị cười nhạo.
Cậu không biết nhìn thấy mặt Naga có ít gì cho việc sống sót của cậu hay không, cậu chỉ muốn biết rõ người thần bí cứu mạng mình, người còn phải đem cậu đến Tự Do thành rốt cuộc là ai?
“Cậu nên nín thở”. Naga đột nhiên mở miệng nói một câu.
Sa Tả bị dọa lập tức rút mạnh tay về, cậu ngồi xuống chăn, sau đó còn nhích về sau một đoạn: “Anh còn thức?”.
“Cậu thở như gió”. Naga kéo vành nón xuống thấp hơn nữa, giọng nói rất lạnh, nhưng không hề tức giận.
“Chưa đến mức đó, tôi… không có ác ý gì đâu”. Sa Tả có chút ngượng ngùng, mặt đỏ rần, cậu xoay người về tấm chăn, “Tôi chỉ muốn nhìn xem mặt anh thế nào thôi”.
“Ngủ đi”.
“Ừ, ngủ ngon”.
Câu ngủ ngon theo thói quen của Sa Tả khiến Naga hơi nâng cằm, do dự một hồi mới mở miệng nói cùng một câu: “Ngủ ngon”.
…
Thời gian ngủ mỗi ngày của Thường Phi rất ngắn, chỉ có ba bốn tiếng đồng hồ, nhưng chất lượng giấc ngủ của hắn rất cao, nó có thể giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-lang-dao/123293/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.