Bọn họ vừa đi vừa dừng lại, âm thanh lúc ẩn lúc hiện cách bọn họ không xa, tuy đôi khi nghe rất gần nhưng ánh sáng vốn yếu ớt lại bị cành cây che khuất khiến cho xung quanh hoàn toàn tối mịt, lại thêm màn sương mù dày đặc vẫn chưa tản đi, những thứ nằm ngoài phạm vi năm mét đều mờ mờ ảo ảo, vì thế bọn họ căn bản không thấy rõ bất cứ thứ gì, bóng dáng vặn vẹo của cây cối trong sương mù thoạt nhìn càng thêm quỷ dị.
Mỗi khi có gió thổi qua, sương mù sẽ bị thổi tản đi một ít, Sa Tả sẽ lập tức quan sát xung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cậu không biết người bám theo bọn họ có phải là nguyên trụ dân hay không, biểu tình trên mặt Trình Khản không còn thoải mái như trước mà trở nên hơi nghiêm trọng. Sa Tả nghĩ nếu quả thật là nguyên trụ dân thì có thể loại bỏ âm thanh không tìm được phương hướng cứ mãi bám theo bọn họ, nó quả thật khiến người khác thấy sợ hãi.
Điều khiến cậu không hiểu là vì sao chính phủ lại để nguyên trụ dân ở lại hòn đảo này, đồng thời còn biết rõ trên đảo này có người, vậy mà còn thiết lập nơi này thành khu vực lưu đày, cách thức vô nhân đạo này khiến người sống trong hòa bình hơn 20 năm như Sa Tả không thể chấp nhận được.
Song cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này loại sinh vật không rõ theo dõi bọn họ ở khoảng cách gần cộng thêm việc không quan sát được cục diện quỷ dị xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-lang-dao/123286/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.