Động tác Bắc Vọng Giang Sơn rất nhanh, lập tức liền mở cửa ra. Mọi người lập tức tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Nhìn Mạn Mạn Nguyệt Sắc bát quái như vậy, nhưng đi giữa đoàn đội vị trí PSP không sai, cho dù là pháp sư cao nhất thấy cô đi vị nhất định phải khen một câu - không tệ.
Năm người cùng nhảy xuống, đi về trung tâm bình nguyên. Sân đấu Cổ lan tổng cộng có hơn năm trăm bản đồ. Mỗi tấm bản đồ không hề giống nhau, khi tiến vào sân đấu đều bị tùy cơ đưa vào một tấm bản đồ nhất định. Trong bản đồ sẽ có buff tặng cho game thủ chiến đấu, đương nhiên cũng có dbuff gây hại cho game thủ, về phần là gì, phải xem vận khí của mỗi người.
Tấm bản đồ lần này của Diệp Từ rất đơn giản, chính là một thung lũng. Hai đội nhân mã đi theo cô đến thung lũng bắt đầu chiến đấu, bản đồ như vậy, diện tích có hạn, vùng đất lại bằng phẳng, kỳ thật để kiểm tra phối hợp và ý thức đi vị của game thủ. Mà trên đài cao gần bờ thung lũng có rất nhiều viên cầu sáng lên, đây là các loại buff, có tốt, cũng có không tốt, sau khi mọi người ăn mới biết được.
Nếu là Diệp Từ, bình thường không buff, mặc dù buff có ích cho chiến đấu, chẳng qua cơ hội đạt được buff là 50:50. Nói cách khác, người chơi chỉ có 50% cơ hội có buff, còn lại 50% sẽ bị dbuff, nguy cơ cao, nhưng chỉ có 5 phút kết thúc chiến đấu, Diệp Từ một chút cũng không muốn đi mạo hiểm.
Cho nên, thời điểm mọi người ăn buff, cô đã nhảy tới bên trong thung lũng.
Tìm được một vị trí trống trải, sau đó trốn mất. Chớp mắt liền hoàn thành, mà bốn người còn ở phía sau ăn buff.
“Công Tử U, sao cô không ăn buff.” Mạn Mạn Nguyệt Sắc phát hiện Diệp Từ không có ăn buff liền nhảy đến thung lũng, vội vàng nhắc nhở cô: “Đi đường nhỏ cạnh cô ấy có thể ăn được......”
Lời còn chưa nói xong, một hàng chữ màu vàng kim đã hiện ra trước mắt mọi người.
“Game thủ Công Tử U thành công đánh chết một người bên đối phương.”
Vài người đang ăn buff theo bản năng liếc nhau, quả thật không thể tin được, cư nhiên có tốc độ nhanh như vậy. Bọn họ vừa mới thấy Diệp Từ nhảy vào bên trong thung lũng, mười giây thôi đã đánh chết một người .
“Người chơi Công Tử U thành công đánh chết một người bên đối phương.”
“Người chơi Công Tử U thành công đánh chết một người bên đối phương.”
Lúc bốn người đang trong trạng thái ngây người, hai hàng chữ màu vàng lại hiện ra trước mặt bọn họ, bọn họ nhìn nhau. Không phải đâu, chuyện này quá nhanh, bọn họ cũng không ăn buff nữa, nhảy xuống ngay.
Trong nháy mắt bọn họ nhảy xuống, trước mắt lại hiện lên hai hàng chữ, một cái màu vàng, một cái màu đỏ.
“Người chơi Công Tử U thành công đánh chết một người bên đối phương.”
“Người chơi Bắc Vọng Giang Sơn bị game thủ Lưu Niên bên đối phương thành công đánh chết.”
Diệp từ sửng sốt, Lưu Niên?
Đi đến đây còn gặp được anh, chuyện này không bình thường, có điều lúc này cô không có thời gian nghĩ nhiều, cô tìm đến nơi Bắc Vọng Giang Sơn bị giết, sau đó nhìn về phía đối diện, quả nhiên, trên sân thượng có một bóng dáng đang chạy về phía cô.
Cô quay đầu chạy về phía ngược lại. Buồn cười, giờ mà bị Lưu Niên bắt được, sẽ bị anh ấy giết ngay. Lưu Niên chạy theo sau, mục tiêu của anh ta không chỉ có mình cô, còn có mấy người kia nữa.
Bắc Vọng Giang Sơn chết đối với một đội ngũ mà nói là đả kích trầm trọng, đặc biệt đối với một đội thường xuyên ỷ lại anh mà nói, lại càng đả kích trí mạng. Rất rõ ràng, Bắc Vọng Giang Sơn chết, ba người còn lại liền hoảng loạn, chạy trốn loạn xạ.
Diệp Từ thấy tình huống như vậy liền biết kỹ năng PVP của bọn họ không phải lão luyện, ít nhất tuyệt đối không có kinh nghiệm ứng biến với tình huống hiện nay. Kỳ thật Diệp Từ nghĩ như vậy, cũng có chút oan uổng cho bọn họ, dù sao, có người nào trong đội ngũ bị Thợ săn mạnh nhất Lưu Niên giết mà không luống cuống tay chân?
“Đạo tặc, chiến sĩ lên trên, đánh anh ấy, đánh Thợ săn không được loạn chạy, chỉ có thể đứng cạnh đánh, điều bình thường như vậy mấy người không biết sao?” Nhìn ba người càng chạy càng loạn, Diệp Từ chỉ có thể vừa lo chạy, vừa bắn giết Lưu Niên, vừa hô to trong kênh đội ngũ.
“Đối thủ là Lưu Niên đấy......” Mạn Mạn Nguyệt Sắc hiển nhiên không lường trước được việc có thể gặp Công Tử U Đông Đại Lục và đại thần Tây Đại Lục, luống cuống tay chân, thậm chí có cảm giác muốn đầu hàng đến nơi rồi: “Chúng ta sao đánh thắng được......”
“Lưu Niên thì thế nào, anh ta chỉ là một Thợ săn, cũng không phải thần, mấy người khẩn trương làm chi, đừng tự hù mình.” Lời nói của Mạn Mạn Nguyệt Sắc khiến đánh giá của Diệp Từ về Pháp sư này hạ xuống hai bậc, nếu mỗi người có tính sợ mạnh hiếp yếu, còn thi đấu làm gì: “Chiến sĩ, Đạo tặc nhanh chạy đến bên cạnh”
“Nhận được.” So sánh với Mạn Mạn Nguyệt Sắc đang nổi giận, thì Mỹ Nhân Trủng và Phong Vân Quy Lai bình tĩnh hơn nhiều, khi Diệp Từ lạnh lùng ra lệnh, nhanh chóng khôi phục tiêu chuẩn của mình, bay nhanh lên sân thi đấu, chạy theo Lưu Niên.
Sau khi Diệp Từ giết chết chiến hữu của mình Lưu Niên mới biết đối thủ trận này của anh lại có Công Tử U, anh có chút háo hức, động tác lười biếng cũng trở nên tràn ngập kích tình và lực lượng, chạy nhanh về phía thung lũng. Sau khi nghe thêm hai chiến hữu của mình bị đánh chết nữa, tốc độ càng nhanh, chạy tới cửa thung lũng, chưa tìm được Công Tử U, chỉ trong vài giây trực tiếp giết một game thủ khác thay thế.
Theo lối nghĩ của Lưu Niên, nếu Công Tử U đã chào hỏi, anh lại không đáp lời, thật sự không tốt lắm, phải không? Huống chi, anh vẫn là một người lịch sự.
Vừa rồi Diệp Từ có thể thuận lợi vây giết bốn game thủ như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do Lưu Niên không chú ý. Nếu Lưu Niên chú ý, Diệp Từ muốn giết bốn game thủ sẽ không dễ dàng như vậy .
Giằng co với Công Tử U gần một phút, anh mới không giết được Pháp sư luôn bám theo anh, mà hai người có chức nghiệp cận chiến khiến cho Lưu Niên càng đau đầu. 1v3 không khó nhưng vì thời gian bây giờ quá ngắn, chưa đầy 3 phút muốn thắng Công Tử U không phải việc dễ gì.
Cũng may tốc độ nhanh nhẹn của Thợ săn cao hơn so với Chiến sĩ, cân bằng cũng cao hơn Đạo tặc, cho dù là Chiến sĩ và Đạo tặc gắt gao bám sát, nếu anh muốn thoát thân kỳ thật cũng không phải chuyện khó.
Diệp Từ vẫn luôn quan sát Lưu Niên. Cô phát hiện, công kích của các game thủ không giống lúc cô và Lưu Niên đối chiến, cũng không bị trừng phạt cấp bậc, vậy cấp hiện giờ của Lưu Niên không kém cô, thậm chí có khả năng là bằng nhau, đều cấp 60.
Điểm này Diệp Từ không hề cảm thấy ngoài ý muốn, phải biết rằng, một tháng rồi cô không login, nếu một tháng này cấp bậc của Lưu Niên không tăng lên, hai từ đại thần của kiếp trước xem như hữu danh vô lực.
Diệp Từ công kích thật cường hãn, nhưng Lưu Niên một chút cũng không có biểu lộ thất bại, cho dù Mỹ Nhân Trủng và Phong Vân Quy Lai không hề có ý định buông tha anh, cũng không khiến anh luống cuống, ngược lại, vị trí của anh chạy càng chuẩn xác càng trầm ổn. Bỗng nhiên, Lưu Niên ngừng chân một chút, gần như lộ ra sơ hở, Diệp Từ lập tức đuổi kịp, muốn lấy nó dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng không ngờ, Lưu Niên căn bản không cho cô cơ hội này. Anh bước chậm một nhịp, cả người nhanh chóng nhảy về phía sau, ra một khoảng rất xa, trong quá trình nhảy, toàn bộ công kích đều không có hiệu quả.
Nhảy lùi lại.
Trong lòng Diệp Từ cả kinh, Lưu Niên cư nhiên có bản kỹ năng này.
Nhảy lùi lại có thể nói là kỹ năng pk chuyên môn, thời gian phục hồi là 25 giây, bước chân nhanh chóng dừng lại sau đó nhảy ra 20 thước, hơn nữa trong quá trình nhảy, có thể né hết công kích. Bản kỹ năng này ở trong tay Thợ săn chẳng những là pk thần kỹ, còn có thể bảo vệ tính mạng. Giống như bây giờ, Lưu Niên nhảy ra 20 thước, liền thoát khỏi phạm vi công kích của Diệp Từ, nếu Diệp Từ muốn Lưu Niên đi vào phạm vi công kích lần nữa, thì cô phải chạy vào phạm vi công kích anh, như vậy sẽ gián đoạn công kích của cô. Khi Lưu Niên nhảy lùi lại 20 thước, anh cũng có thể lập tức công kích, nếu công kích đủ cường hãn, vận khí tốt, anh có thể trực giết hai người Chiến sĩ và Đạo tặc luôn bám theo anh.
Thực tế, anh cũng làm như vậy.
Sau khi Lưu Niên nhảy về phía sau 20 thước, liền lui về phía sau, vừa lui vừa mở ra kỹ năng công kích lên người Chiến sĩ, không ngờ Chiến sĩ kia đến gần, liền ngã xuống. Diệp Từ theo sát mà lên, mắt thấy sắp lọt vào phạm vi công kích của đối phương, Lưu Niên không chút hoang mang triệu hồi Biên Bức Tiểu Ngũ, khiến nó gào thét bay về phía Diệp Từ.
Thừa dịp Diệp Từ triệu hồi Lão Tứ đi ra đối chiến với Tiểu Ngũ, Lưu Niên nghiêng mình né tránh công kích của Chiến sĩ, thuận tiện dùng dao găm cận chiến và đoản kiếm cắt lên tứ chi của Đạo tặc, khiến Đạo tặc mất máu, sau đó liền xông về phía Diệp Từ.
Một loạt động tác quá nhanh, Mỹ Nhân Trủng và Phong Vân Quy Lai không thấy rõ, cứ như vậy ngã xuống. Khi bọn họ ngã xuống, bọn họ vẫn không hiểu được vì sao Lưu Niên lại tránh được đòn công kích của mình, hơn nữa còn phản công giết bọn họ.
Đây là sự khác nhau của cấp cao và cấp thấp.
Trong Vận Mệnh, nắm giữ kỹ năng thuần thục kỳ thật chỉ có thể xem như tố chất của một game thủ cao cấp, nếu có thể lợi dụng tố chất của bản thân để thi triển kĩ năng ấy một cách thuần thục, đây mới là game thủ cao nhất.
Như Mỹ Nhân Trủng và Phong Vân Quy Lai bất luận thế nào cũng không hiểu, sao Lưu Niên có thể giết chết bọn họ, nhưng bọn họ hiểu rõ một chuyện, so với người được gọi là game thủ cao nhất, cả hai chênh lệch rất lớn.
Mỹ Nhân Trủng và Phong Vân Quy Lai không thấy rõ động tác của Lưu Niên, không có nghĩa là Diệp Từ không thấy. Mặc dù cách xa, nhưng Tinh linh Thợ săn có thị lực tốt, một loạt động tác của Lưu Niên, Diệp Từ nhìn rành mạch. Cô biết được nhảy lùi lại, tự nhiên game thủ đứng đầu cũng có thể tìm hiểu được. Mặc dù cô vẫn xem Lưu Niên là đối thủ hàng đầu, nhưng giờ này khắc này, cô không thể không thừa nhận, Lưu Niên quả nhiên xứng với tên gọi Đại thần Thợ săn. Tốc độ của anh trên cả suy nghĩ của mình, phải biết rằng sau lần đối chiến trước, Lưu Niên hoàn toàn không biết về hai bản kỹ năng hư hoảng và vi thiểm, nhưng lúc này, chẳng những anh biết còn sử dụng thành thạo nữa.
Một tháng này, chỉ có mình cô lùi bước.
Nếu đối phương muốn gạt bỏ tất cả chướng ngại, như vậy càng không có lý do gì để không đánh một trận cho tốt.
Lão Tứ cùng tiểu Ngũ cũng quen biết, giờ gặp mặt, có thể nói kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, không đợi Lưu Niên cùng Diệp Từ ra lệnh, liền trực tiếp lao vào đánh nhau. Kỹ năng Lưu Niên tốt, Tiểu Ngũ đi theo cũng lợi hại, trải qua vài lần đối chiến, rõ ràng Tiểu Ngũ càng hung hãn bay rất cao, thân hình to lớn đầy kiêu ngạo, nó giận dữ vây quanh Lão Tứ, rồi lao vào Lão Tứ.
Lão Tứ cũng không phải ngồi không, làm bộ bị Tiểu Ngũ vây quanh, nhưng Tiểu Ngũ quăng ra kỹ năng đều bị nó né tránh, ngược lại kéo Tiểu Ngũ xuống dưới, nhất thời nhảy lên, cắn mạnh vào cánh của Tiểu Ngũ, cho nó một giáo huấn.
Không như Lão Tứ, Tiểu Ngũ nhiệt tình đánh nhau.
Lưu Niên và Diệp Từ đều nhảy xuống đáy thung lũng, không ai khai chiến, lẳng lặng đứng xa công kích của đối phương, nhìn chằm chằm đối phương. Mặc dù bọn họ đứng ở đó, nhưng da, thịt, máu của bọn họ đều sôi trào kêu gọi.
Game thủ đứng đầu quyết đấu kỳ thật không có nhiều mánh lới, một hai chiêu quyết thắng thua.
Lưu Niên mặc một bộ sáo trang màu vàng lợt, cũng là sáo trang PVP cao cấp, mà Diệp Từ mặc một bộ sao trang màu hoàng kim, hai bộ quần áo sáng lấp lánh dưới đáy thung lũng đầy cát này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Không biết lá cây ở đâu bị gió thổi lại, bay qua trên người họ
Giống như tiếng ra lệnh, lúc lá cây thổi qua, hai người cơ hồ cùng động thủ. Hai người nhảy lên, mũi tên trong tay bắn về phía đối phương
Quá nhanh.
Bởi vì đang bị thương nên Phong Vân Quy Lai ngồi ở trên đài cao mở to hai mắt nhìn hai vị Thợ săn đứng đầu quyết đấu. Ngay cả chớp mắt anh cũng không dám, sợ mình bỏ lỡ cái gì. Nhưng anh vẫn cảm thấy quá nhanh. Dù họ đi đến vị trí nào, hay triển khai kỹ năng gì, thậm chí phương thức công kích đối phương, đều nhanh khiến cho người ta nhìn không kịp.
Phong Vân Quy Lai vẫn cho rằng mình là game thủ giỏi, bất luận là pve hay pvp, dù anh không thuộc dạng đứng đầu, ít nhất cũng xem là bậc thầy. Vì thế, anh không cảm thấy nên hâm mộ đại thần. Anh nghĩ game thủ đứng đầu và game thủ bình thường chẳng có gì khác biệt, khác nhau có thể do kinh nghiệm, hoặc trình độ kỹ năng, chỉ cần chịu khó chỉ cần cố gắng, có một ngày mình cũng có thể đạt tới trình độ như vậy.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn trận chiến của Lưu Niên và Công Tử U, anh mới biết được mình sai nhường nào.
Bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ trong đầu Quy Lai: Thứ được gọi là game thủ đứng đầu, có lẽ không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể đạt được. Cao thủ đối chiến, xem hiện trường và xem video tuyệt đối bất đồng. Xem trực tiếp càng rung động, càng hồi hộp. Mặc dù anh là Đạo tặc cận chiến, nhưng xem trận chiến của Lưu Niên và Công Tử U, anh vẫn thấy nó như một điều bí ẩn.
Rõ ràng có thể nhìn được công kích, nhưng lóe lên thì đã qua. Rõ ràng anh vẫn thấy vị trí họ đi qua, nhưng cứ như thoảng qua vậy.
Bọn họ đoán kỹ năng và động tác của nhau rất chính xác, thậm chí Phong Vân Quy Lai cảm thấy, trong 5 phút muốn hai người phân thắng bại là điều không thể.
Ngay tại một khắc này, thắng bại đã không quan trọng. Phong Vân Quy Lai cảm thấy điều quan trọng bây giờ là anh có thể học được rất nhiều kỹ xảo của game thủ đứng đầu, đây là thu hoạch lớn nhất .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]