Sáng sớm, Diệp Từ vừa mới rời giường đã thấy Tả Hiểu Lan đang bận rộn đóng gói đồ đạc lập tức lên tiếng:
“Mẹ, bỏ mấy thứ đó đi, không cần mang theo chúng đâu.”
“A? Vì sao?” Tả Hiểu Lan nhìn đống đồ mình vất vả đóng gói, khó hiểu hỏi.
Bạch Mạch vừa rời khỏi giường, thấy Tả Hiểu Lan thu dọn nhiều thứ như vậy cũng lắc đầu:
“Dì, mấy thứ này chúng ta không thể mang theo. Hiện tại chúng ta còn đang bị đám người không rõ danh tính kia theo dõi, chúng thường đi bộ dạo xung quanh nên không thể theo đuôi ta bằng ôtô được. Khoảng thời gian này chính là cơ hội tốt nhất, vậy mà dì vác theo lắm thứ như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.”
"Nhưng, nhưng mà mấy thứ này là tiền cả đấy......” Tả Hiểu Lan nghe Bạch Mạch nói như vậy cũng hiểu được ý của Diệp Từ, nhưng bảo bà bỏ đi mấy thứ này bà vẫn thấy tiếc.
“Mẹ, mang theo trang sức đáng giá cùng sổ tiết kiệm thôi.”
“Không mang cả quần áo sao?” Tả Hiểu Lan vuốt mấy cái bao tiếc nuối hỏi lại.
“Ý của con là không phải mang theo thứ gì hết, mẹ không hiểu à?” Diệp Từ nheo mắt lại.
Sau đó, Diệp Nam Thiên trở về thấy mấy người đứng ở cửa phòng ngủ cửa nói chuyện liền nói:
“Mau tới ăn sáng đi.”
“Ba, mau giúp mẹ xếp lại những đồ đạc này về vị trí cũ nhớ kỹ, phải y hệt ngày thường, không cần mang thứ gì theo. Sau đó mặc quần áo thật bình thường rồi chúng ta chuyển nhà.”
Diệp Từ nhận bánh bao từ tay ba , xoay người ngồi xe lăn vào phòng lấy thẻ nhớ trong máy game. Đối với cô mà nói, hiện tại trừ một số thứ quan trọng thì đồ gì cũng có thể vứt bỏ.
Rốt cục Diệp Nam Thiên cũng thuyết phục được Tả Hiểu Lan, đợi cho Diệp Từ ăn xong rồi đi ra, liền thấy Bạch Mạch đang giúp hai người đem bao lớn bao nhỏ sắp xếp lại. Công việc trôi chảy nên ước chừng nửa tiếng sau đã xong xuôi. Đợi cho ba người mồ hôi mồ kê nhễ nhại,bọn họ mới ngồi xuống ăn bữa sáng. Vừa ăn bữa sáng Tả Hiểu Lan vừa lau nước mắt.
“Sao mình lại khóc.” Diệp Nam Thiên nhìn Tả Hiểu Lan thở dài:
“Chuyển nhà là chuyện tốt.”
"Em biết là chuyện tốt, nhưng đã gắn bó với nơi này lâu như vậy bây giờ chuyển nhà lại chẳng thể mang theo thứ gì. Tâm can em giống như bị cào cấu, rất khó chịu.” Tả Hiểu Lan sụt sịt cái mũi.
Bà biết con gái nó có cái lí của nó nhưng bà vẫn có một cảm xúc hoài niệm không nói nên lời. Cho tới bây giờ, nhắm mắt lại bà vẫn thấy được dấu chân trưởng thành của Diệp Từ trong căn nhà này, thấy cả gia đình đầm ấm. Diệp Từ hiểu cảm giác của Tả Hiểu Lan, cô thở dài một hơi, chuyển xe lăn đi tới bên mẹ mình vươn tay ôm bà rồi nói:
“Mẹ, đừng buồn, chúng ta chỉ tạm thời để chúng lại ở đây thôi đợi cho chuyện này được giải quyết triệt để thì chúng ta sẽ trở về. Đến lúc đó mẹ muốn chuyển thứ gì thì chuyển hay quay lại ở đây cũng được.”
Tả Hiểu Lan sụt sịt cái mũi, lộ ra tươi cười, bà vỗ vỗ bàn tay Diệp Từ đang ôm bả vai của mình mỉm cười:
“Con ngoan, mẹ biết, mẹ không phải không hiểu chuyện, mẹ chính là luyến tiếc.”
Đợi cho ba người ăn sáng xong, sau khi Tả Hiểu Lan ổn định tâm tình, bốn người ra khỏi cửa như thường ngày. Tả Hiểu Lan đi ở cuối cùng đóng cửa, tay bà có chút run run chẳng đưa nổi chìa khóa vào ổ, sau khi hít vào một hội mới ổn định khóa cửa.
Như thường ngày, cả nhà chào hỏi mấy người hàng xóm cùng khu phố. Như thường ngày, cả nhà đẩy Diệp Từ đi tới công viên gần đó....... Vào công viên, cả nhà liền lẻn ra cửa ngách sau đó đánh xe tới thẳng nhà mới.
Trong thời gian đã ước định, Diệp Từ cùng chủ nhà làm xong thủ tục giao kèo. Đợi cho chủ cũ đi xuống lầu, Diệp Từ lập tức bắt cha thay ngay ổ khóa cửa nhà đã được chuẩn bị sẵn, sau đó thay luôn cả số di động. Xong xuôi đâu đó, Diệp Từ mới coi như thả lỏng được đôi chút. Tả Hiểu Lan có hơi bỡ ngỡ ngồi nhìn căn nhà trên sô pha, nhìn kiểu nào cũng không giống nhà mình. Đó là điều tất nhiên, Diệp Từ hiểu mà nên cô cũng không có đi khuyên giải Tả Hiểu Lan. Mấy loại chuyện này tốt hơn hết là để cho người ta tự tiêu hóa cảm xúc của mình.
Lúc Diệp Từ ở nhà sắp xếp nhà cửa, Bạch Mạch đã đi tới đại lý của Vận Mệnh mua máy game cao cấp. Vì là gia đình mới chuyển vào khu phố nên vẫn chưa quen biết với ai hơn nữa, hiện tại máy game đã là một phần không thể thiếu trong mỗi gia đình cho nên hành động này của Bạch Mạch chẳng khiến kẻ nào chú ý, đây là một chuyện quá đỗi bình thường.Ngay tại lúc Diệp Từ cùng Bạch Mạch bận rộn việc này, Diệp Nam Thiên cùng Tả Hiểu Lan cũng bắt đầu công việc lu bù lên. Tuy rằng đồ gia dụng trong nhà cũng khá đầy đủ nhưng ngoài ra thì rỗng tuếch, vì thế, hai người liền đi thẳng tới siêu thị lớn gần khu phố mua sắm. Từ vật dụng cá nhân tới quần áo, giày dép, từ thực phẩm cho đến mấy thứ trang trí, cái gì cần có đều có. Khi Diệp Từ cùng Bạch Mạch login vào trò chơi, bọn họ còn đang bận rộn vận chuyển đồ đạc.
Tính ra thì hai người ước chừng một tháng rồi chưa vào game. Mặc dù trong một tháng này, Bạch Mạch đã ủy thác Cập Thì Vũ, Buông Muội Tử Kia Ra, Tiểu Thủ Hàn, Phao Tiêu Phượng Trảo và vài người nữa quản lý công hội, nhưng hội trưởng cùng phó hội trưởng lâu rồi không login vẫn khiến cho danh vọng của công hội bị giảm đi nhất định. Không ít người mới rời hội, nhưng những thành viên chủ lực vẫn ở lại với công hội. Cho nên, khi Bạch Mạch cùng Diệp Từ vào game, nhất thời làm cho cả công hội sôi trào.
“Oa oa oa, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Hai cái tên tưởng mất hút luôn rồi đột nhiên login. Đúng là ông trời có mắt.” Thạch Hoa Quả là người đầu tiên phát hiện hai người login, cô ấy lập tức chạy lên kênh công hội rùm beng.
Nghe nói vậy, mọi người liền buông bỏ việc mình đang làm quay ra tán phét. Bọn họ hoặc là cười nhạo, hoặc là trêu chọc nhưng bất luận là gì cũng không che dấu được tình cảm thân mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]