Chương trước
Chương sau
Chịu đựng nửa tiếng, rốt cuộc đến lúc chỉ còn 5-6 người, Diệp Từ quyết đoán đưa ra quyết định -- Thoát chiến.

Mọi người sống lại rồi nghỉ ngơi, tất cả đều ngồi dưới đất ăn uống, Di Lộc ngồi bên người Diệp Từ nói: “Mỗi lần đều như thế, lần này vận khí không tốt lắm, mới đánh Boss rơi 50% máu. Nếu may mắn có lúc đánh rơi những 2/3 lượng máu của nó.”

“Rơi 2/3 máu có khác gì không rơi giọt nào nào không?” Diệp Từ nhếch môi, nhìn Di Lộc thản nhiên nói.

Di Lộc đương nhiên hiểu ý của Diệp Từ, anh gật gật đầu, thở dài: “Tôi biết, tôi đã ra chợ đen hỏi thông tin của công hội khác, bọn họ cũng đứng ở khúc này giống chúng ta.”

Diệp Từ gật đầu, quay sang nhìn Boss như cũ đứng cách đó không xa, đăm chiêu một lúc mới nói: “Du Hiệp, Druid, Tế Tự, Mục Sư thử kỹ năng khống chế hết chưa?”

“Thử cả rồi, không ai có thể cắt ngang Boss đọc chú được.” Di Lộc còn đang thở dài: “Tôi nghi ngờ, không biết phó bản có Bug hay không đây. Nếu không có, sao chúng ta căn bản đánh không qua.”

“Không thể là bug, trên diễn đàn đều kêu trời thán đất về con Boss này như vậy. Nếu có bug thật, bên sản xuất đã sớm sửa chữa, nhưng đến giờ họ vẫn chưa có động tĩnh gì, vậy thuyết minh nhất định có thể đẩy ngã Boss này, chỉ là bây giờ không tìm ra biện pháp phù hợp mà thôi.”

“Đầu tôi sắp nổ tung tới nơi rồi, không riêng gì tôi, thành viên Đoàn 1 đều vì con Lão Nhất mà tốn vô số tế bào não, vậy mà giết không chết nó, rất khổ bức.” Di Lộc duỗi thẳng chân, nhìn Diệp Từ cười khổ: “Hội trưởng, tôi mời cô đến, nên hôm nay trông vào cô cả đấy, cô nhất định phải tìm được cách giải quyết.”

“Mọi người cho tôi là thần tiên chắc?” Môi Diệp Từ giật giật, cúi đầu, suy nghĩ một hồi, mới nói: “Ta vẫn cảm thấy Boss này liên quan đến chức nghiệp khống chế.”

“Tôi cũng nghĩ tới nó, nhưng đến giờ tất cả kỹ năng khống chế của các chức nghiệp khác nhau đều miss ngay trên thân Boss.” Anh kể kết quả thực nghiệm cho Diệp Từ, hy vọng giúp ích cho Diệp Từ phán đoán cách tiêu diệt Boss.

Diệp Từ chỉ cười cười, sau đó nói với Thạch Hoa Quả cách đó không xa: “Bạo lực muội, tới đây chút.”

Thanh danh bạo lực của Thạch Hoa Quả đã bắt đầu lan truyền, phải nói, ban đầu lúc tiến đội cô vẫn trị liệu theo quy củ. Nhưng sau lại, lúc trị liệu có thời gian rảnh rỗi, chỉ cần tóm được cơ hội cô liền phát công kích, người cô phụ trách buff máu, cơ bản không bao giờ full máu qua, lúc nào cũng bồi hồi giữa bờ vực sống chết.

Tuy điều này khiến rất nhiều game thủ luôn phải lo lắng đề phòng, nhưng số lượng game thủ Thạch Hoa Quả phụ trách buff chết rất ít, thành tích như vậy chỉ huy không thể mở miệng trách mắng, đành nhắm một mắt mở một mắt, tùy cô. Nếu hành vi của Thạch Hoa Quả được chỉ huy dung túng, cô càng xem bản thân thành Dps, cô thậm chí từng hối hận, lúc trước chức nghiệp cô nên tuyển hẳn là Pháp Sư, làm Dps thật sự rất sung sướng. Chỉ khổ game thủ được phân cho Thạch Hoa Quả buff, bọn họ chẳng những phải tập trung chiến đấu, trạm vững vị trí của mình, còn phải phân tâm lo lắng cho an nguy sinh mệnh bản thân.

Cho nên, mỗi lần chỉ huy phân phối trị liệu, game thủ không bị phân cho Thạch Hoa Quả đều hoan hô một lúc, mà game thủ bị phân cho Thạch Hoa Quả trị liệu...... Phản ứng cơ bản nhất -- Im lặng ngậm ngùi.

Có thể nghĩ, ai có thể yêu cầu một Mục Sư có Dps luôn bồi hồi trong top 5 của bảng cam đoan sinh mệnh của mình?

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, ít ai gọi tên Thạch Hoa Quả, chỉ đặt cho cô một biệt danh ‘bạo lực muội’, ngay từ đầu Thạch Hoa Quả đã không hài lòng với biệt danh này rồi. Tuy cô nhiệt tình yêu thích dps, nhưng không đồng nghĩa với việc cô thích bị mọi người gọi thế, sau nhiều lần phản đối không hiệu quả, cô đành ‘Ký lái chi, tắc an chi’.
*Ký lai chi, tắc an chi- 既来之,则安之 – jì lái zhī,zé ān zhī (câu trong Luận ngữ, Họ đã (do mình phủ dụ) đến rồi, tất phải làm cho họ được an ổn, sau còn mang nghĩa Mình đã đến (một nơi nào đó) rồi, thì phải bình tâm/an tâm/ bình tĩnh lại).

Diệp Từ mới kêu biệt danh của cô ấy, cô lập tức vui vẻ chạy tới: “Gọi tôi à, Công Tử.”

“Cô đặc biệt thích Dps?”

“Đúng vậy, đúng vậy, mỗi một trị liệu viên đều có một quả dps tim, trái tim tôi vẫn luôn đập a.”

Diệp Từ gật đầu, nói tiếp: “Vậy cô đi tẩy thiên phú đi, chuyển thành Ám Mục.”

“A?” Thạch Hoa Quả trừng to hai mắt, có cảm giác như trên trời rơi xuống bánh nhân thịt đập trúng đầu.

“Hội trưởng, Dps chúng ta đủ rồi, không thiếu chủ công, mà thiếu trị liệu, bây giờ còn bảo trị liệu đi......” Di Lộc sửng sốt một chút, lập tức phản đối. Chê cười, con Boss chỉ cần ra một kỹ năng, Mục Sư buff huyết đã luống cuống cả tay chân, nếu giờ còn bớt trị liệu sư, vậy không phải… Điều này cũng quá… quá điên khùng rồi.

“Dù sao cũng không qua được, thử xem.” Diệp Từ cười tủm tỉm từ chối đề xuất của Di Lộc.

“Thật sao? Thật sao?” Người hưng phấn nhất có vẻ vẫn là Thạch Hoa Quả, cô bây giờ vẫn còn trong giấc mơ trúng xổ số, kích động đến nói năng lộn xộn.

Diệp Từ gật đầu, bảo cô lại gần, thì thầm bên tai cô: “Có thể làm được không?”

“Được, được. Chỉ cần để tôi làm Dps, gì cũng được hết.” Đầu Thạch Hoa Quả gật liên tục như giã tỏi, lao nhanh ra phó bản về thành tẩy thiên phú.

Vẻ mặt Di Lộc tò mò: “Hội trưởng, cô nói gì với cô ấy thế?”

Diệp Từ cố ý thừa nước đục thả câu, lúc chiến Boss anh sẽ biết.

Quả nhiên đến lúc khai quái, liền vạch trần đáp án.

“Mọi người chú ý, Boss đọc điều, tất cả chuyển sang thế phòng ngự.” Di Lộc vừa nhìn thấy Lão Nhất đọc điều, vội vàng kêu to.

Lúc này, Diệp Từ nhắn riêng cho Thạch Hoa Quả: “Trầm Mặc.”

Thạch Hoa Quả kiếp trước là Mục Sư giỏi nhất, đương nhiên sẽ không chờ Diệp Từ nhắc nhở mới quăng kỹ năng, giọng nói Diệp Từ vừa vang lên, cô đã quăng Trầm Mặc ra. Tuy trong lòng vẫn có chút lo lắng, dù sao trước đó điểm thiên phú của Ám Mục vốn bằng không, Trầm Mặc cô quăng ra sẽ bị Boss tránh được. Tuy lúc nãy Diệp Từ đã bảo cô điểm full ba cái Thiên phú của Trầm Mặc, nhưng lòng cô vẫn bất an.

Đầu Boss thể hiện đang đọc chú, bị cắt đứt.

Việc này làm cho cả đội lăng lăng đứng đó, ngay cả Di Lộc cũng bắt đầu ngẩn người: “Không phải đâu, có phải mình hoa mắt không đây?”

“Thất thần làm gì, mau công kích.” Diệp Từ thấy bọn họ ngẩn người, vội vàng hô to một tiếng.

Hành động dừng lại mấu giây, sau đó được tiếp tục.

Hai phút sau, Boss lại đọc chú kỹ năng, cũng bị đánh gãy. Di Lộc lường trước là Diệp Từ nói gì đó với Thạch Hoa Quả, tuy không rõ lắm, nhưng trong tình huống này, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, tuyệt đối có thể lấy First Kill Boss này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.