Mặc dù cõng một người trên lưng rất còng kềnh nhưng Diệp Từ vẫn phải làm thế, quăng Miêu trảo lên trên từng chút một. May mà kỹ năng của Bánh Đậu không tệ, làm ra Miêu trảo khá rắn chắc, một cái Miêu trảo có thể sử dụng đến 10 lần mới bị hư tổn hết. Dù thế Diệp Từ vẫn cẩn thận vạn lần, lúc leo lên luôn dùng những Miêu trảo có độ mài mòn thấp nhất, bảo đảm bản thân an toàn. Nếu sắp đến nơi, chỉ vì độ hư hao của Miêu trảo vượt mức quy định khiến cô ngã xuống pho tượng, e rằng cô sẽ tức chết mất.
“Ôi trời ơi! Cư nhiên cao đến vậy rồi! Phinney sợ quá đi!” Phinney vốn im lặng bỗng chốc than thở, cái tai màu xanh lá của ông động đậy liên tục, hướng về phía khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Từ , nói kèm theo tiếng khóc: “Ôi. Tinh linh, tôi thừa nhận cô là một người rất lợi hại. Chúng ta thương lượng được không?”
“Thương lượng gì?” Vì cõng Phinney, Diệp Từ thật sự rất mệt. Cô vừa vung Miêu trảo vừa thở hổn hển an ủi người nằm trên lưng mình, ông ta có cần ép buộc người khác đến mức này không?
“Cô muốn leo lên thì mình cô đi đi, thả tôi xuống dưới?” Phinney giơ tay lên, vô cùng cẩn thận lắc nhẹ cánh tay Diệp Từ, lộ rõ nịnh nọt.
Mặt Diệp Từ giờ đã đen hẳn, chẳng lẽ ông ta nghĩ rằng cô thích cõng một tên vô tích sự theo lắm à? Chẳng lẽ ông ta nghĩ cô thích ông ta nên mới cõng ông ta? Cô bị bắt buộc đấy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-gia-thien-ha/2117476/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.