Chân cô di chuyển cực nhanh, chẳng khác gì cái bóng lướt qua, chợt lóe lên rồi biến mất. Trước khi rời đi Thành Hồng Hồ, Diệp Từ đã ghé qua kho hàng, bỏ tất cả đồ vật trong túi đồ vào đó, rồi lấy ra 4 túi đồ chứa được 24 thứ. Cô vốn nhặt được ở trong phó bản, định bán đi. Bán một túi chỉ đổi lại ngàn kim tệ, dù sao cũng là tiền ai chê ít bao giờ? Nhưng giờ cô không muốn bán nữa, cô phóng Lão Tứ ra, cố định túi đồ vào người nó. 
Thợ săn vốn đã phải đeo một túi đồ, nên số túi đồ được phép mang trên người luôn ít hơn các chức nghiệp khác là 1. Vì thế, chỉ có sủng vật của Thợ săn được trang bị thêm chức năng đeo ba lô, mà túi đồ chúng có thể mang nhiều nhất là bốn. Hơn nữa túi đồ ấy khác với túi đồ đeo trên người game thủ, những túi đồ được trang bị trên người sủng vật đều có trọng lượng. Nếu như tổng trọng lượng của túi đồ lớn hơn phụ trọng (lực mang vác) của sủng vật, thì sủng vật không thể di chuyển, cũng không thể thu hồi. Không chỉ có thế, sủng vật không thể nhặt đồ vật bỏ vào trong túi đồ của mình. Túi đồ trên thân của nó chỉ có chủ nhân đích thân di chuyển. 
Nói trắng ra, sủng vật mang đồ vật chỉ là một mánh khóe quảng cáo, không có tác dụng lớn, toàn bộ cần tự mình động thủ. 
Vốn Diệp Từ muốn chọn Lão Tam, dù sao độ trung thành của Lão Tam cũng đã full, dù nó đói cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-gia-thien-ha/2117459/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.