🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tuy thị trưởng Thành Hồng Hồ cực lực khuyên can Diệp Từ nhưng Diệp Từ cuối cùng vẫn chọn mua ở đất ở phía Tây. Không giống với phía đông ‘tấc đất tấc vàng’, phòng ở phía Tây rẻ hơn nhiều, một hơi mua hết 10 phòng ở mặt tiền, Diệp Từ chỉ mất hơn 3 ngàn kim tệ. Mà với số tiền đó dù chỉ mua một phòng có vị trí tốt ở phía đông cũng không mua được.

Diệp Từ tự nhiên sẽ không làm việc buôn bán lỗ vốn. Cô chưa từng quên, sau này Vận Mệnh sẽ đổi mới khá lớn, chủ yếu để game thủ thuận tiện đổi tiền tệ thật và ảo. Hiện giờ chỉ có thể đổi tiền ở bốn ngân hàng lớn nhất trong bốn đại lục, mỗi ngày đều đông đúc, có lúc phải đợi đến ngày mai, game thủ có khá nhiều ý kiến về vấn đề này. Vì thế lần đổi mới sau này, các ngân hàng sẽ phân bố rải rác trong các thành thị khác nhau.

Mà ngân hàng của Thành Hồng Hồ sẽ nằm ở quảng trường này.

Cấp bậc của mỗi người đang dần tăng lên, xung quanh thành Hồng Hồ cũng không thiếu nơi có khoáng sản, phụ cận phân bố các bản đồ từ cấp 35 đến 75, nên thành thị bắt đầu náo nhiệt. Tuy không thể nào so với Thành Quán Quân và thành Lục Châu, nhưng đã không giống như trước kia không hề có ai đi dạo quanh thành.

Thị trưởng Thành Hồng Hồ thấy Diệp Từ nhất định phải mua phòng ở phía Tây thành, có chút thất vọng. Ông giúp Diệp Từ làm thủ tục đất đai, kế nói không chút do dự:“Phía Tây Bắc thành xuất hiện một băng cướp cô điều tra xong chưa?”

Gần đây việc nhiều quá nên Diệp Từ quên mất còn có chuyện này. Cô trả lời có lệ, liền mang giấy tờ đất đai rời đi.

Ngồi thuyền đi vào phía Tây thành, Diệp Từ nhanh chóng đến quảng trường. Bây giờ nơi này chỉ có một hồ phun nước đơn giản, Npc chạy tập trung quanh hồ chơi đùa, rất vui vẻ. Những ngôi nhà xung quanh hồ đều được bao phủ bằng một lớp vải màu vàng, trước kia không phải như vậy. Nó vốn là những ngôi nhà nhỏ của người dân, một khi phủ lớp vải vàng sẽ biểu thị cho ngôi nhà đó đã được bán cho game thủ bây giờ còn chưa khai trương mà thôi, khi chủ nhà quyết định rõ nơi ấy sẽ buôn bán thì có thể đến Tòa Thị Chính thìm kĩ sư xây dựng chọn bản thiết kế, nộp thêm một khoản tiền là được.

Hồ phun nước này, không lâu sau sẽ đổi thành ngân hàng, đến lúc đó game thủ tới đây sẽ gia tăng rất nhiều, chắc chắn sẽ nâng cao sinh ý của các cửa hàng lân cận. Khi ấy người ở thành Phía Đông dần dần cũng tề tựu về đây.

Mua cửa hiệu ở mặt tiền rồi, có điều Diệp Từ chưa có ý định khai trương ngay, thứ nhất vì cô không có nhiều vật phẩm bán ra, thứ hai là vì chưa tìm được người quản lí thích hợp. Vì thế, cô quyết định cứ để vậy đã, đợi đến lúc ngân hàng khai trương xong cũng không muộn.

Khi công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước điều chỉnh xong đội phối hợp của đoàn đội thì Tết âm lịch cũng đến. Bố mẹ Bạch Mạch sẽ đi du lịch, năm nay Bạch Mạch không cần về nhà mừng năm mới, mà ở lại nhà Diệp Từ. Đối với Diệp Từ, Tết năm nay có một ý nghĩa rất đặc biệt.

Bởi vì, chẳng những cô trở lại quá khứ, có thể chăm sóc cha mẹ, thậm chí sửa chửa sai lầm của mình, điều quan trọng nhất là cô có thể bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Chuông giao thừa vừa vang, Bạch Mạch kéo Diệp Từ cùng cầu nguyện.

Điều ước của Diệp Từ rất đơn giản: Hy vọng sang năm có thể hạnh phúc như bây giờ.

Không cần danh lợi, chỉ cần, bố mẹ, bạn bè cạnh bên.

Sủi cao nóng hổi mới ra lò, Diệp Từ và Bạch Mạch vì muốn ăn được chiếc bánh có nhân đồng tiền, cứ ăn mãi, cho đến khi bụng phình lên thở không nổi mới thôi. Diệp Nam Thiên và Tả Lan nhìn hai đứa trẻ trước mắt cười rất vui vẻ, bỗng nhiên, Tả Lan nhớ tới điều gì đó, lại không biết mở miệng bằng cách nào, trông rất khó xử.

Diệp Từ nhận ra Tả Lan có tâm sự, vì thế vừa nấc vừa hỏi:“Mẹ muốn nói gì à?”

Tả Lan ấp úng, cuối cùng vẫn đẩy cho Diệp Nam Thiên, nói:“Để ba con nói đi.”

Diệp Nam Thiên trông cũng ngượng chẳng kém, ông liếc Tả Lan một cái, mới nói thầm:“Chuyện kiểu này, sao em lại để anh nói.”

“Dì, dượng, hai người sao thế, con thấy có gì đó mờ ám nha.” Bạch Mạch nhìn hai người, cười với vẻ mặt như muốn ăn đòn.

Lời nói của Bạch Mạch, khiến hai người ngượng ngùng hơn, đẩy qua đẩy lại một phen, cuối cùng vẫn là Diệp Từ nhịn không được, hỏi thẳng:“Điều bố mẹ muốn nói với tụi con là sắp có em bé à?”

“Con toàn nghĩ lung tung gì đâu.” Diệp Từ vừa thể hiện xong đứa con thông minh hiểu chuyện liền ăn một cái cốc của Tả Lan vào đầu. Sau đó, bà lại ấp a ấp úng. Diệp Nam Thiên da mặt dày hơn, ông ho một tiếng nói:“Kỳ thật không có gì quan trọng lắm, bố mẹ sắp về hưu, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy hai đứa chơi game rất vui, có thể dạy bố mẹ chơi game không?”

Diệp Từ và Bạch Mạch nhìn nhau, chưa kịp tỏ thái độ, Tả Lan đã vội vàng xua tay :“Thôi, thôi, bố mẹ nói đùa đấy. Đây là game của thanh niên, lúc trẻ bố mẹ còn không chơi, giờ từng tuổi này rồi sao lại đi theo hai đứa chơi được.”

“Vì sao không thể?” Diệp Từ mỉm cười, không phải cô không đồng ý, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên. Kiếp trước bố mẹ chưa từng nói ra sẽ tham gia chơi cùng game với cô, nói thật ra còn có vẻ ghét cay ghét đắng game nọ. Huống chi, mười năm sau Vận Mệnh đã không còn là một game đơn thuần, nó đã trở thành nơi sống thứ 2 của con người. Rất nhiều người vào đấy kiếm tiền, sau đó ra thế giới thực chi tiêu, cũng có người vừa kiếm tiền vừa hưởng thụ ở trong chính game ấy.

Tóm lại, tương lai Vận Mệnh sẽ trở thành nơi đầu tư sản nghiệp lớn nhất trên thế giới, chính sách toàn cầu hóa được tạo ra ở đây, vô số tập đoàn đầu tư tài chính xuất hiện khiến game này trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Kiếp trước, hầu như người sống trên trái đất đều chơi game Vận Mệnh.

“Bây giờ có không ít người lớn tuổi hơn bố mẹ đều đang chơi game này.” Diệp Từ nhìn Bạch Mạch:“Bố mẹ không tin liền hỏi Bạch Mạch.”

“Đúng đấy, đại lục của hai đứa bọn con có công hội Văn Phòng Ngã Tư Đường, chủ lực công hội của họ toàn là người lớn tuổi. Bọn họ chơi game rất vui vẻ.” Bạch Mạch đồng ý trăm phần trăm cách nói của Diệp Từ, anh thậm chí còn hâm mộ Diệp Từ có bố mẹ tiên tiến như vậy.

“Trong game có thể làm gì?” Tả Lan và Diệp Nam Thiên có thể nói là người lạc đơn vị ngay từ thời trẻ. Với tình hình game online lẫn offline đầy rẫy mà hai người chưa từng tham gia game nào, thật sự rất kì lạ.

“Đánh quái, luyện cấp, làm nhiệm vụ, pk game thủ, c buôn bán, đi phó bản…… Dượng muốn làm gì đều được.” Bạch Mạch vẫn còn tiếp tục ăn sủi cảo.

“Đánh nhau à…… Chúng ta đều không thích.” Tả Lan vội vàng lắc đầu, bọn họ vốn là người hiền lành, đừng nói đánh nhau, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng làm qua.“Hay là thôi vậy, dì vẫn cảm thấy không thích hợp lắm……”

Diệp Từ mỉm cười cắt ngang lời nói của Tả:“Mẹ, bố, pk, luyện cấp chỉ là một phần của game thôi, kỳ thật còn rất nhiều cách chơi khác. Ví như mọi người có thể theo đuổi sở thích của mình trong game. Bố thích nấu cơm, còn có bằng cấp đầu bếp nghiệp dư nữa, vậy mở một tiệm cơm trong game đi, còn mẹ thích may vá, vậy thì mở tiệm may.”

“Có thể làm vậy à?” Ánh mắt cả hai đều sáng ngời.

“Đương nhiên, bố mẹ có thể tạo ra đồ tốt, còn có thể kiếm được tiền, có khi còn tốt hơn cả làm công ăn lương cũng nên.” Bạch Mạch đang nhai đồ ăn, mồm miệng nói không rõ:“Dượng xem này, sủi cảo cậu làm rất ngon, mấy thứ này nếu xuất hiện trong game, không có người ăn mới là lạ.”

Diệp Từ nhìn bố mẹ càng lúc càng kích động, cô mỉm cười, lúc nãy đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt vời – đem những cửa hàng cô vừa mua xuống để bố mẹ kinh doanh, bọn họ đã vất vả cả đời để nuôi cô bây giờ nên để hai người thực hiện nguyện vọng của họ. Hơn nữa, hai người còn có thể thường xuyên trông thấy cô trong game, có lẽ cũng an ủi phần nào việc rất ít thấy cô trong hiện thực đi.

Việc Diệp Nam Thiên và Tả Lan muốn chơi game, Diệp Từ chỉ chờ quyết định của cả hai, thế nên đêm qua cô ngủ ngon vô cùng. Nhưng Diệp Nam Thiên và Tả Lan lại không thảnh thơi như vậy.

Bởi vì có một vài nơi hai người bất đồng quan điểm, sáng hôm sau Diệp Từ nhìn một người hai người có vầng thâm quần đầy mắt đang nấu cơm, còn không quên “giương nhanh múa vuốt” với nhau, bật cười hỏi:“Nếu không thì mỗi người tuyển một chức nghiệp, cần gì phải chọn giống nhau.”

“Không được, con phải giúp bố (mẹ).” Hai người trăm miệng một lời.

Diệp Từ nhún vai, không nêu thêm ý kiến, dù sao quyết định cuối cùng là do hai người thương lượng với nhau, họ có phương pháp của mình.

Năm mới, Công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước nghỉ ngơi, không có hoạt động. Mà game thủ trên các đại lục ít hẳn đi. Không biết từ lúc nào, tết âm lịch của Trung Quốc đã trở thành một ngày lễ lớn của thế giới, không chỉ người Trung Quốc chào đón năm mới, người ngoại quốc cũng giống vậy. Vì lẽ đó mà game thủ online rất ít.

Có điều, sau 12 giờ trưa, có hoạt động chào đón năm mới, nên game thủ lục đục login, đại lục Larya náo nhiệt trở lại nhanh chóng.

Nếu là Tết âm lịch của Trung Quốc, vậy phải có hương vị của Trung Quốc.

Hoạt động của năm nay là Vũ Long Đại Chiến. Địa điểm tổ chức là thành phố lớn nhất của bốn đại lục, tất nhiên sẽ ở thành Quán quân của Đông đại lục. Trước đêm giao thừa thành viên trong công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã bàn bạc kĩ với nhau sẽ tập hợp tại thành Quán quân tham gia thi đấu. Vì thế, vừa online, Diệp Từ và Bạch Mạch liền chạy tới thành Quán quân.

Thành Quán quân vào thời điểm này…… Tiếng trống chiêng vang trời, cờ đỏ bay phấp phới, pháo nổ rộn ràng, người ra vào tấp nập….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.