"Hy Bình, không được hát." A Mật Y cuối cùng cũng nói, hang động bị tiếng hát của Hy Bình làm cho chấn động, nếu còn hát tiếp, có thể sẽ sụp, trên đời này tại sao lại có kẻ có thể hát to như vậy được chứ?
Ai da, cũng thật không thể nào liên tưởng cái âm thanh này với cái mà hắn gọi là "ca hát" được.
Chúng nhân vốn đã không thể nhẫn nại được, thằng cha này ăn no quá thừa năng lượng, trong vùng sáng đi đi lại lại, cự vật lại lúc ẩn, lúc hiện, lắc la, lắc lư, nhìn đông, chọc tây, toàn làm các động tác không thể nhìn nổi. Như lắc mông, múa bụng hay đại loại như vậy, không chấp nhận được nhất là hắn cầm dương căn hướng về phía trước, kết hợp với thứ mà hắn gọi là 'ca hát' rống lên: "A.A.A" Mưu toan gì đây?
Hắn gọi điệu nhảy đó là "Lõa thể kính vũ", nhưng chúng nhân trong động bị hắn làm nhục, bị cưỡng gian, bị phóng sát bằng mắt, thậm chí kể cả trong động tối, cũng không thể tránh được.
Hy Bình nhìn nhìn A Mật Y, phát giác quả là không động chân, động tay đánh nàng được, liền chuyển thân đi sang một bên, cái vật đó dựng sừng sững giữa hai chân, tiếp tục hát.
Quyền Hành nhẫn nại không được, nói:" Hoàng Hy Bình, ta và người đánh nhau!"
Hy Bình nghe xong, a, hắn dám cản trở ta, không sợ đối đầu với hắn à? Hay là không sợ ăn đòn?
Thật khó nghĩ, hắn không phục, đánh hắn thì hắn có hoàn toàn tâm phục không? Hắn tiếp tục xướng ca sảng khoái, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-diem-giang-ho-mong/1556924/chuong-201.html