Minh Nguyệt Phong chúng nữ rời đi, nhất định sẽ mang theo cả niềm hoan lạc lẫn hăng hái nhiệt tình của cả Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba, chắc chắn là như thế. Hai người trong thời gian vừa qua, thường chơi cùng đám nữ nhân đó, vì chính là muốn ôm nhiều mỹ nữ, e rằng bọn họ mệt mỏi đều bất động nằm nghỉ trên bụng của nữ nhân. bọn họ nghĩ nữ nhân còn quá ít, bọn họ phải phấn đấu ôm nhiều nữ nhân mỹ lệ về cho mình, hoặc có thể nói là săn gái.. Đáng tiếc chính là trời cao chẳng chiều lòng người, bọn chúng tinh không chiếm được bao nhiêu tiện nghi của chúng nữ Minh Nguyệt Phong. đương nhiên Minh Nguyệt Phong không phải là Hồ Điệp Phái, nhưng hai người theo đuổi Bảo Nguyệt đều thất bại, trong lúc thương tâm không tránh khỏi ôm các nữ nhân của mình hét lên Bảo Nguyệt là của ta, nhất thời bọn họ lộ ra cái đuôi của mình, chỉ vì những chuyện này, làm mọi người cũng đều nghĩ rõ ràng hai người này quả thực là những nam nhân thiên hạ đệ nhất si tình, tựa hồ còn vượt quá cả Trư Bát Giới trư lão đệ nhị. Cho nên buổi sáng lúc từ biệt chúng nữ Minh Nguyệt Phong đều không thấy mặt bọn chúng, có lẽ là sợ thương tâm. Hy Bình lấm lét nhìn qua Bạch Thị tỷ muội, lưỡng nữ giận dữ quát: "Đêm qua thì như một con cá chết, sáng ra thì lại chẳng khác gì một cái đầu heo chết vậy." Hy Bình hiểu ý thì liền cười, lại nghe Bạch Tuệ tiếp tục nói: "cái này đều phải trách ngươi, lại còn giở trò gian trá bẩn thỉu giao người ta cho người khác, thực chẳng có lấy một chút trách nhiệm nào hết." Hy Bình vờ cười, bước qua ôm Tuyết nhi đang ở trong lòng Đỗ Tư Tư, hôn lên đôi má nhỏ xinh của nó, thì thầm: "Tuyết nhi, mau qua bảo Bạch Tuệ a di bồng con đi." Hắn muốn làm như vậy để tránh khỏi những lời oán trách của Bạch Tuệ. Tuyết Nhi không chịu nói: "Nhưng con thích được ba ba bồng cơ!" Bạch Tuệ chạy tới trước chặn Hy Bình lại, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi thật là một nam nhân đầu tiên dở trò quỷ với người ta, cũng không để người ta làm nũng một chút? Tuyết Nhi, lại đây, cho a di ôm con nào!" Nàng ta đến trước mặt Hy Bình ôm lấy Tuyết nhi, đồng thời tặng cho Hy Bình một cước, Hy Bình cũng không dám kêu, lại bị Tứ Cẩu nhìn thấy, tên tiểu tử này đắc ý liền chổng mông ra trước mặt Hy Bình. Hy Bình ánh mắt tóe lửa, tiến lên một bước, tung một cước vào cái mông đang lắc lư của hắn, đồng thời nói: "Mẹ ngươi, cái tên tiểu tử này, mấy ngày nay tập luyện thương pháp thối nát đó, lại muốn đánh lộn phải không?" Tứ Cẩu xoa xoa cái mông vừa bị Hy Bình đá đó, oang oác kêu lên: "Hy Bình, cái giày của ngươi hôm nay vừa giẫm phải cứt chó, giờ lại đá ta, khiến lão tử thực bị giảm sút a" Hy Bình cười nói: "Ta hoài nghi đó chính là ngươi, là quan hệ gì vậy?" Chúng nhân đều cười rộ lên. Bảo Nguyệt nhìn Hy Bình như trách khứ, nói: "Người ta phải rời khỏi, sao ngươi lại không nghiêm chỉnh một chút?" Bảo Nguyệt vẫn che mặt như thế, nhưng thật ra trong đôi mắt nàng tràn đầy nỗi oai oán, Hy Bình dường như nhận thấy lòng đầy thương tiếc, dịu dàng nói : "Nàng muốn ta ôm nàng chứ?" Hy Bình vừa nói lời này, liền quay sang nhìn Mộng Hương, nhưng Mộng Hương đã quay người đi mất. Bảo Nguyệt vâng nhẹ một tiếng, lập tức bị song thủ cường tráng của Hy Bình ôm chầm lấy, đôi hàng lệ châu lóng lánh lăn dài từ đôi mắt nàng! Hy Bình đưa tay lau đi những giọt nước mắt của nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nàng trở về nói với sư phụ nàng rằng, nàng chính là người của ta, khi ta gặp bà ta rồi, sẽ có thể mang nàng đi!" "Ưm!" Bảo Nguyệt đột nhiên quàng tay ôm chặt lấy cổ hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn, mặc dù vẫn bị ngăn cách bởi lớp sa che mặt, nhưng thực sự đã biểu đạt tất cả thâm tình của nàng ta. Lúc Hy Bình ở cùng chúng nữ, Bảo Nguyệt đến bên Hy Bình sớm hơn nhiều người, tuy nhiên trong khoảnh khắc đó, chỉ mình nàng ta mới tiếp thụ nam nhân này, khả dĩ có thể nói trãi nghiệm một đoạn thời gian dài, từ hận đến yêu, không thể nào giải thích, riêng Bảo Nguyệt tự mình cũng không thể minh bạch, chính là tình yêu mù quán, yêu vô cùng nam nhân vừa ôn nhu vừa thô bạo này. Không chỉ có Bão Nguyệt, rất nhiều nữ nhân khác cũng đều như thế. "Bão Nguyệt, phải đi rồi!" Mộng Hương đột nhiên nhẹ nhàng nói 1 câu, khiến cho giấc mộng của Bảo Nguyệt bỗng nhiên tan vỡ. Bảo Nguyệt đẩy ngực Hy Bình ra, giọng yếu ớt: "Buông Bảo Nguyệt ra, người ta đi đây, chàng không được quên Bảo Nguyệt đâu đấy, nếu không ta sẽ hận chàng suốt đời." Hy Bình cười nói: "Thật khó để một nam nhân có thể quên một nữ nhân mĩ lệ như nàng, ta không những không thể quên nàng, mà ngay cả trong mơ cũng mơ về nàng! Bão Nguyệt, còn tiểu thư xấu xí của nàng thì sao?" Bảo Nguyệt nghe được nửa câu đầu của hắn thì tâm lý rất là hoan hỉ, nhưng khi thấy hắn bảo Mộng Hương xấu xí, thì trố mắt ra, nói: "Tiểu thư không những không xấu xí, mà còn là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân nữa kia!" "Bão Nguyệt, muội nói nhiều quá đấy!" Với tu vi nội công của Mộng Hương, đương nhiên có thể nghe thấy lời hai người thì thầm nói chuyện. Hy Bình cố ý trêu tức Mộng Hương, nói: "Ta thích Bảo Nguyệt nói nhiều hơn nữa, ừ, tiểu Bảo Nguyệt đáng yêu, để ta hôn môi nàng nào!" Hắn lại vòng tay định ôm Bảo Nguyệt trở lại, khiến Bảo Nguyệt mặt đỏ dựng lên, đẩy hắn ra, rồi lách người sang một bên, giận dữ nói: "Chàng thật là xấu!" "Ha ha! Không xấu làm sao đủ tư cách làm nam nhân của nàng." Hắn bước tới ôm lấy Lãnh Như Băng và Phong Ái Vũ, hướng tới Mộng Hương nói: "Mộng xú thí, ta nghe Bảo Nguyệt bảo nàng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, cũng nghe nàng nói cả đời này sẽ không thành thân, điều này làm sao khiến nam nhân chúng ta có thể chấp nhận? Sau khi nàng trở về có thể nghĩ đến những nam nhân tốt, hoặc giả nghĩ đến nam nhân xấu xa ta đây, tất sẽ cảm thấy hứng thú đối với nam nhân. Nữ nhân mà không có nam nhân, căn bản không phải là một nữ nhân hoàn chỉnh, xét trên ý nghĩa này, có thể nói không phải là nữ nhân. Nàng nếu không thành thân, chỉ trừ phi nàng tưởng "trường kê ba" (cái đó dài) a" Mộng Hương hai mắt như kiếm sắc hướng về phía Hy Bình, gằn lên từng tiếng: "Hoàng Hy Bình, ta cho ngươi bị thương một lần nữa". "Nàng nếu không thành thân, trừ phi ." "Hy Bình, Bảo Nguyệt cầu xin chàng được không" Hy Bình một câu còn chưa kịp nói hết, Bảo Nguyệt đã lên tiếng chặn lại, nàng không thể nhìn Mộng Hương và Hy Bình lại xuất thủ một lần nữa, ai thắng ai thua nàng cũng đều không muốn nhìn, giữa 2 người này, nàng thực sự không thể chọn lựa. Hy Bình vốn định nhắc lại danh ngôn của hắn, bởi hắn nghĩ rằng "trường kê ba" thực sự là một điều đắc ý của bản thân, cơ hồ thắng cả câu của phu tử " thực sắc tính dã". Chính lúc đó hắn chợt nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Bão Nguyệt, hắn liền ho ho 2 tiếng, cười nói: "Nói thật khó nghe nha! Bão Nguyệt, nàng đã trực tiếp nói như thế, hỗn đản ta sẽ không nói nữa. Còn nói nữa thì sợ sẽ không thể lấy được nàng. Tốt, Bão Nguyệt, tiểu thư của nàng không cần nàng nữa phải không?" Bảo Nguyệt vội vàng lắc đầu, nhìn sang phía Mộng Hương đã mang 1 nữ đệ tử đi trước, nàng liền chạy lên theo, nói: "Tiểu thư, nàng thực không phải tức giận Bảo Nguyệt đúng không?" Mộng Hương không quay đầu lại đáp: "ngươi đã có một nam nhân xấu xa đó còn quản ta tức giận hay không tức giận sao?" Nghe thấy vậy, Bảo Nguyệt tiếp tục nói: "Tiểu thư, người trước đây chẳng phải nói Bảo Nguyệt đi tìm một nam nhân xấu xa hay sao?" "Nhưng ta không bảo muội tìm Hoàng Hy Bình, nam nhân trong thiên hạ chỉ có hắn không được, muội ngàn lần lại đáp ứng hắn, vậy còn không phải đối với ta sao?" Mọi người nghe đến câu đó, Bảo Nguyệt đối đáp thế nào hoặc Mộng Hương hồi đáp ra sao, mọi người không hiểu gì cả. Lúc này, Minh Nguyệt Phong chúng nữ đã đi rất xa rồi. Sau khi Minh Nguyệt phong chúng nữ rời đi, Phong Tự Lai cũng rời khỏi Cái Bang. Lão dạy cho Tứ Cẩu "thần lai chi thương", tiện cho Tứ Cẩu cử hành nghi thức kế vị, Tứ Cẩu trên bục phô biện một bộ thương pháp, chúng khất cái nghĩ hắn đủ tư cách làm bang chủ-- riêng cái kiểu vô sỉ của hắn khả năng cũng là lý do, lãnh đạo mọi người đi khất thực đương nhiên chỉ là một đĩa rau nhỏ. Thế giới này, người da mặt dày rất được ưa chuộng. Cuối cùng Tứ Cẩu vô tình làm làm bang chủ Cái Bang, tên thế giới này cũng nhiều đại nhân vật là một bạch cật( người ăn không cần trả tiền). Cùng thời gian đó, một nửa bang chúng Cái bang hướng dẫn Phong Tự Lai bang chủ Bạch Cật bang từ chức, một đám đông ăn xin gọi lão tiến lên trước, nghe lão tuyên bố từ chức --- mỗi người làm qua thủ lĩnh đều được tất cả mọi người đều yêu mến, chứng minh cho lời của nhân loại truyền lại không sai -- nếu có va vấp thì cũng được tìm thấy. Phong Ái Vũ thật không muốn rời xa phụ thân, liền nhào vào lòng Phong Tự Lai khóc: " Phụ thân, người không được bỏ Ái Vũ mà đi, người không được bỏ rơi đứa con gái này của người!" Phong Tự Lai biểu hiện một người cha tốt, vuốt ve mái tóc Phong Ái Vũ, mỉm cười nói: " Tiểu Ái Vũ sao mà mau nước mắt như mẹ ngươi thế? Làm sao mà khóc ồ ồ thế? Phụ thân có nói là sẽ không trở về đâu, cha con chung ta rất nhanh gặp lại nhau, Phụ thân cũng phải tuơng kiến với người bằng hữu, mà đối với con rất quan trọng , tất cả sau này con sẽ biết!" Phong Ái Vũ ngạc nhiên hỏi: " Bằng hữu của phụ thân quan trọng hơn Ái Vũ sao? " Phong Tự Lai cười nói: "không chỉ thế mà còn quan trọng đối với con nữa đấy" lão đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn Hy Bình, tiếp tục nói: " Mà còn đối với những người bên cạnh con đều vô cùng quan trọng" mọi người đi theo Phong Ái Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù mọi người cũng biết Phong Tự Lai không nói rõ ràng, tất cả đều hiểu rằng không dám nhiều lời. Chỉ có Phong Ái Vũ mở miệng nói: " cha muốn đi bao lâu" Phong Tự Lai nói: "Có thể rất nhanh sẽ trở về cũng có thể rất lâu nữa." Phong Ái Vũ giận dổi khóc nói: " con biết cha yêu con chỉ là chiếu lệ" Phong Tự Lai an ủi nói: " được rồi, cha đáp ứng với con sẽ quay về sớm để trở thành ông ngoại tốt? Phong Ái Vũ vui mừng nói: " cha nói thật chứ?" Phong Tự Lai trên mặt hiện lên vết nhăn, nói: " cha giống người thích nói dối lắm sau?" Hy Bình không đợi Phong Ái Vũ hồi đáp, mỉm cười nói: " nhạc phụ không phải là người nói dối, mà là cao thủ nói khoác" Phong Ái Vũ nhìn Hy Bình nói: " không cho phép chàng nói với cha như vậy, cha không giống chàng, chàng mới là cao thủ nói khoác, lừa gạt biết bao nhiêu nữ nhân!" Hy Bình gải đầu không có lời gì nói lại. Phong Tự Lai nhìn thấy bộ dạng lúng túng của hắn, không ngăn được tiếng cười to, nhìn Phong Ái Vũ nói: " nữ nhi, chinh là một nam nhân có thể làm nữ nhân hạnh phục, lời nói khoác lác như thế nào hả? bây giờ con có được hắn không phải rất hạnh phúc hả? lúc cha rời khỏi con, lời nói khoát của hắn có thể lừa được người như con, cha cũng thấy vui." Lão nhẹ nhàng đẩy Phong Ái Vũ ra và chào tạm biệt mỗi người trong chúng nhân, lên ngựa, một mình lên đường. Phong Ái Vũ nhìn theo bóng hình xa dần, trong lòng rất thương cảm. Nam nhân đó chính là phụ thân vĩ đại của nàng, từ khi nàng mới lọt lòng, luôn đi một mình, có lẽ vì mẹ nàng, cũng có lẽ vì nàng. Bây giờ, lão một thân một mình lên đường, lão nói cả đời lão mục đích duy nhất là tìm kiếm một vị bằng hữu, trong thời khắc này lòng lão rất cô đơn? Sau cùng, chính nữ nhi của lão là tránh nhiệm của lão, không thể hoàn thành tâm nguyện của lão, có lẽ do tâm nguyện của lão, hay do lời lão đã hứa với mẫu thân đã mất của nàng, hoặc có lẽ bằng hữu của lão ở tại đó. Phong Ái Vũ biết phụ thân nàng chỉ có một bằng hữu thâm giao đang đợi gặp mặt, bao nhiêu đó làm nàng cảm thấy an ủi. Nữ nhi không có khả năng làm gi cho phụ thân, nhưngtrong tim luôn chúc phúc cho phụ thân. Hy Bình từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: " tiểu ái vũ, nàng hãy xem nhạc phụ cảm nhận được cao hứng." ." Uhm, cha rất vui mừng" Phong Ái Vũ quay mình dấu mặt trong ngực Hy Bình, đó là lòng ngực của của nam nhân này từ nay có thể thay thế phụ thân của nàng, là chỗ dựa tin cậy của nàng mãi mãi. Triệu thị huynh đệ thình lình đi đến, Phong Tự Lai rời khỏi đã được 2 ngày, mọi người đi sau nhắm hướng Cái bang tiến thắng. Mọi người mời Hy Bình đến Đại Địa Mình trợ lực, nói rằng võ lâm minh chủ thống suất võ lâm trung nguyên đối phó với Tây Vực Thái Âm giáo đang xâm nhập, hỏi Cái bang mới biết việc này? Mà người làm Bạch Cật thiên vương của Bạch Cật bang lại là Tứ Cẩu nên không thể thoái thác. Sau cùng mọi người thống nhất lý giải rằng: " lúc trước Bạch Cật bang chủ bị võ lâm minh chủ đánh trọng thương, võ lâm minh chủ không có hảo ý khi gọi bang chúng tới giúp, đơn giản mà nói, điều đó có điểm không phải với thiên hạ đệ nhất bang. Ta bắt mẹ hắn, đi chơi vớí a di hắn, mai táng nãi nãi hắn, Lạc Hùng không bằng heo bò, đả thương sư phụ ta và những người khác, thật không có lương tâm! Tứ Cẩu nóng như thiên lôi, đem 18 đời nam nữ tổ tông Lạc Hùng ra chửi, là do tình cảm thắng lý trí! Bất quá hắn cũng không mất hết toàn bộ lý trí, lên ngựa hắn còn chửi một câu: "đồ heo chó cung không bằng" - tại sao lại phải mắng chửi chứ? hắn và chó cùng loại, không thể chửi như vậy, mà phải là "đồ heo bò cũng không bằng", đó là thành ngữ mới được Tứ Cẩu dùng tâm huyết nghĩ ra để chửi! phải được biểu dương! Hy Bình toàn lực chi viện nói: " Tứ Cẩu, chửi rất hay, nếu người bị thương là cha Ái Vũ, chúng ta không thể giúp hắn, mà phải đánh hắn, sau đó mới giúp cho Thái Âm giáo được không? Mọi người không thể tin được nhìn hắn: người đó cuối cùng là có đầu óc không? Độc cô Mính nói trước tiên: " Hy Bình, cô trượng và Lạc Hùng là công bình tỷ đấu, dù bị đánh chết cũng không phải trách nhiệm của Lạc Hùng, hà huống mới bị thụ thuơng? Hắn đánh chết cha vợ ta, làm cho Ái Vũ của ta khóc, ta sẽ moi trái tim hắn cho chó ăn!" Hy Bình rất kích động, ngắt lời Độc Cô Minh. Tứ Cẩu hét lớn: " ta tuyệt không ăn hắc tâm của hắn, ta sẽ nhúng nó vào phân" Loại báo thù này, thừa nhận chỉ có chó mới làm như thế? Mọi người đối với lời nói của hai người, đều lắc lắc đầu, thở dài thầm nghĩ: "Hai người này biến Lạc Hùng thành cái gì đây? Người ta đúng là đường đường Võ Lâm Minh Chủ, nhất đại anh hùng hào kiệt khôn ngờ tới cái miệng của bọn chúng lại biến thành "cứt Chó". Mà hai người này lại có thể dẫm đạp tàn bạo như vậy. Ài! Lạc minh chủ đáng thương!" Độc Cô Minh nhíu mày nói: " bọn Ngươi để ta nói có được không?" Có hai người đồng thanh nói: " Ngươi nói đi" Độc Cô Minh nói: "Nếu chúng ta giúp đỡ thái âm giáo,chúng ta sẽ trỡ thành Hán gian,các người nói coi cái này có dễ nghe?cho nên chúng ta thế nào cũng phải trợ lực Lạc Hùng" Tứ Cẩu suy nghĩ sâu xa hỏi: "Là không thế nào dễ nghe." Hoa Tiểu Ba nói vào: " Độc cô lão huynh, nghe nói Thái Âm giáo có nhiều mỹ nữ, đặc biệt nhất là Thái Âm thánh nữ, có thể tề danh cùng về nguyệt nữ của trung nguyên minh nguyệt phong." "Ài, chuyện này làm sao ta quên được" Độc Cô Minh vỗ vào trán mình, nói lớn: "Thân là nam nhân, không phải có khả năng trợ giúp mỹ nữ a? Hy Bình, ta kiên quyết chi viện ngươi, cùng giúp Thái Âm giáo đánh Lạc Hùng lạc cứt chó, trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, để mỹ nhân lấy thân đền đáp. Ồ, trên đời này làm gì chỉ có Độc Cô Minh! Mọi người đều quay lại nhìn hắn: có thể tưởng tượng nữ nhân có thể làm nam nhân này thất điên bát đảo. Sau cùng thái thượng hoàng Lôi Phượng nói một câu: "Bọn chàng phải giúp Lạc Hùng" Hy Bình kinh ngạc nói: " Điều đó là như thế nào? nàng hãy giải thích cho ta rõ, tại sao trở thành minh hữu của hắn?" Lôi Phượng bình tĩnh nói: "Đánh xong Thái Âm Giáo, chàng lại quay lại đánh hắn!" Vẫn là Lôi Phượng cứng cỏi. " Điều này quả thực không sai" Hy Bình vui vẻ nói ra một câu, đột nhiên ngưng mắt nhìn Lôi Phượng, nói: "Nàng không đi cùng chúng ta sao?" Lôi Phượng nói: "Không nên, nhà chúng ta đều là người mang thai, không thuận tiện trong việc di chuyển, đánh đánh giết giết không muốn nhìn thấy, các người tự đi làm, bọn ta nhanh chóng trở về Trường Sinh Đường để sinh hài tử" Hy Bình trầm tư như đã hiểu ra đạo lý nói "Khi nào về đó ?" Lôi Phượng nhìn Lãnh Như Băng tựa hồ trưng cầu cho ý kiến. Lãnh Như Băng nhẹ nhàng nói "Ngày mai "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]