Uyển Dung về đến trong đại trướng, Bạch Hoạt đã kết thúc biểu diễn của lão ta, thoại nhi đó mềm nhũ nằm sấp ngủ trên thảm, lão ta đang uông từng ngụm lớn. Xuân tình của Đông Ny chưa lui, thế nhưng nhìn ra nàng ta rất thỏa mãn, do thế có thể thấy Bạch Hoạt lão tiểu tử này rất có một bộ. Bạch Hoạt sau khi uống một ngụm rượu, hướng Uyển Dung đi về nói: "Tiểu tử đó nhanh như vậy liền xong chuyện sao?" Bạch Hoạt có một câu hỏi này, là bởi vì ông ta cho rằng Uyển Dung cùng Hy Bình hoan hảo. Theo kinh nghiệm trước đây, Uyên Dung đều có thể cùng khách nhân tương hảo một phen mới trở về, có một lần, nàng ta sau khi cùng 13 thương nhân từ Trung Nguyên theo đuổi hoan hảo, mới bò trở về. Lần đó, ba nữ nhân khác đều cực kì hâm mộ, được Bạch Hoạt đồng ý, Đông Ny cùng Tiểu Mai cũng ở đêm thứ hai chui vào lều bạt đó, chỉ lưu lại Uyển Dung cùng phụ nhân tương đối lớn tuổi ở trong đại trướng bồi lão. Thế nhưng, lần này Uyển Dung lại về nhanh như thế, khiến ông ta hoài nghi Hy Bình quả thật là hỏng bét, quá không có khí khái nam nhân, lão ta không nhịn đươc vì ngoại biểu tuấn mĩ cường tráng của Hy Bình cảm thấy thương tiếc ---- thực là trông được không dùng được, ai! Lão ta than vãn lắc lắc đầu. Uyển Dung mặt khổ đáp: "Hắn không có cùng nô gia tương hảo, nô gia đành phải quay về." "Cái gì?" Bạch Hoạt không tin hỏi: "Tiểu tử hắn lại có thể kháng cự được dụ hoặc của nàng sao? Có phải hắn căn bản không thể nhân đạo (giao hợp) không?" Uyển Dung chẳng nói đúng sai, ngồi đối diện ông ta cũng uống một ngụm rượu. Bạch Hoạt tiếp tục nói: "Uyên Dung, nàng đem tiểu cô nương đó an bài ở lều bạt nào?" Đông Ny giọng ỏn ẻn nói: "Lão gia, người là lại muốn đi thâu hương tiết ngọc hay không?" Tay của Bạch Hoạt ở nhũ phòng tuyết bạch của nàng ta niết một cái, cười đáp: "Nàng thật sự hiểu ta." Uyển Dung lạnh lẽo nói: "Lão gia, ngươi tỉnh dậy thôi! Hai huynh muội bọn họ ngủ ở trong chung một lều bạt, hơn nữa nô gia thấy tiểu cô nương đó cũng không yêu thích người. Hai huynh muội này thật kì quái, ôm ôm ấp ấp, hôn hôn hít hít, còn ngủ chung một chỗ, phu thê cũng không thân mật như vậy nữa!" Bạch Hoạt rất thất vọng, lão ta vốn dĩ cho rằng Tiểu Nguyệt sau khi thấy đại hào kim thương của lão ta, có thể ở trong lều bạt chờ lão ta tới ân sủng. Trong khách Trung Nguyên tới trước đây, cũng có nữ khách, bởi do thấy uy mãnh của lão ta, đợi khi ông ta tiềm nhập lều bạt của bọn họ, đều đối với lão ta tự nguyện hiến thân. Có một lần lão ta cùng độc tử lần mò vào trong trướng của 6 nữ khách Trung Nguyên, hai phụ tử nhất trí đối kháng ngoại địch, giết tiếng hô lên to, mảnh giáp không lưu. Sau chuyện nữ nhân đó còn lưu luyến không nỡ nói với lão ta, bọn họ trước giờ chưa gặp qua nam nhân cường hãn như vậy giống hai phụ tử bọn họ, khiến bọn họ tự hào muốn vì bản thân lập một khối phong bi. Đương nhiên, như quả nữ khách không nguyện ý, lão ta cũng tuyệt đối không thể cưỡng tới ---- đây là truyền thống tốt đẹp của nam nhân bao đời của Bạch Dương Tộc. Tiểu Mai hỏi: "Lão gia, người thế nào đem người không có tình thú như thế quay về chứ?" Bạch Hoạt nói: "Ta vốn là xem trúng muội muội của hắn, sau đó thấy hắn rất có hứng thú, lại bề ngoài cao lớn tuấn mĩ, so với bất kì nam nhân nào trong tộc chúng ta đều phải ưu tú hơn, liền muốn đem Tư Nhi đính hôn cho hắn. Hiện tại xem ra phải cân nhắn kĩ, nói như quả hắn không thể nhân đạo, hoặc là ở phương diện đó quá kém, sau này Tư Nhi gả cho hắn nhất định không đạt được hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân, có thể trách ta người làm cha này không có nhãn quang." Nữ phụ lớn tuổi một mực chưa phát ngôn đó nói: "Lão gia, Bạch Hùng đang quấy rầy Tư Nhi đấy!" Bạch Hoạt nổi cơn thịnh nộ, nói: "Tiểu tử đánh rắm hắn, có 15 tao bà di còn chưa đủ, còn muốn nữ nhi thương yêu nhất của ta sao? Người khác sợ hắn, lão tử lại không sợ hắn! Phượng Quần, nàng yên tâm, ta không thể để hắn đạt được." Phượng Quần là nương tử đầu tiên của Bạch Hoạt, so với ông ta còn phải lớn hơn năm tuổi. Tuy trong Bạch Dương Tộc nam quyền chí thượng, nhưng Bạch Hoạt đối với nữ nhân vừa thư vừa thê này trước giờ tôn kính. Bà ta sinh cho ông ta một tử một nữ, nữ nhân chính là Bạch Tư hiện tại đàm luận. Bạch Tư cùng Bạch Liên nữ nhi của tộc trưởng tịnh xưng là lưỡng đại mĩ nữ của Bạch Dương Tộc, là nữ nhân nam nhân của Bạch Dương Tộc ai mơ đều muốn đạt được, thế nhưng Bạch Tư mắt cao hơn đỉnh, tới hiện tại không có nam nhân khiến nàng ta nhìn được, bởi vậy 20 tuổi, vẫn cứ đãi tự khuê trung (chưa chồng). Nên biết, ở trong Bạch Dương Tộc, nữ nhân bình thường 16 17 tuổi đã xuất giá, có ít 14 15 tuổi đã sinh một thai, huống chi nữ nhân 20 tuổi? Bạch Hoạt tuy vì chung thân đại sự của nữ nhi lão ta lao tâm khổ trí, nhưng nàng ta không thích nam nhân muốn cưới nàng ta, Bạch Hoạt cũng không đáp ứng, thành thử người thượng môn đề thân tuy nhiều, nhưng không có người như nguyện ý cũng thường. Bởi vậy sau khi lão ta gặp được Hy Bình, vội muốn mời hắn đến trong nhà làm khách, chính là vì để nữ nhi của ông ta xem là thích người trẻ tuổi vừa khỏe vừa đẹp này hay không, thuận tiện gã nữ nhi, tránh khỏi Bạch Hùng cả người làm phiền không nghĩ, chính giống như nhi tử bản thân làm phiền Bạch Liên không quanh co không khuất phục, phiền! Phượng Quần thở dài nói: "Đại gia, mới rồi thanh niên gọi là Hoàng Hy Bình đó, có lẽ có thể khiến Tư Nhi động lòng, chỉ là hắn ở phương diện đó là được hay không thôi?" Bạch Hoạt nói: "Để ta tìm cơ hội thử hắn một cái. A, ba nàng các ngươi ai đem hắn làm trên giường, ta liền tưởng thưởng các nàng! Trước lúc này, không thể để Tư Nhi nhìn thấy hắn, nếu không hắn bằng ngoại mạo bắt cóc trái tim của Tư Nhi, lại không thể thỏa mãn đòi hỏi thân thể của nó, Tư Nhi sẽ thống khổ!" Lão ta quả nhiên vì nữ nhi suy nghĩ chu đáo, thực không thẹn là chăm sóc của phụ thân. Phượng Quần nói: "Không quản thế nào, Tư Nhi đều phải cưới." Tiểu Mai đáp: "Phải a! Muội khi ở tuổi tác này của nó, nữ nhi đã có 3 đứa, hiện giờ tiểu nữ nhi cũng ở năm ngoái xuất giá rồi." Bạch Hoạt nói: "Tiểu Mai a! Nàng 15 tuổi đã gả cho ta, vừa quay mắt đã là 20 năm đi qua, tuế nguyệt không tha người a!" Tiểu Mai nói: "Lão gia, người cũng có nửa tháng chưa sủng ái Tiểu Mai, như quà là năm đó, người mỗi cách 3 đêm liền cùng nô gia hoan hảo một lần đấy!" Bạch Hoạt tựa hồ cũng cảm thấy áy náy, không nói uống rượu tiếp, khi đạt được bảy phần say, Uyển Dung gọi hai nha hoàn đi vào thu thập chén đũa, Bạch Hoạt thừa say trên vùng mông đặc biệt của hai thiếu nữ thanh xuân vừa xoa vừa bóp, vui quên trở về. Đợi sau khi tất cả đều thu thập sạch sẽ, Bạch Hoạt cũng ở trên người trên người thiếu nữ thanh xuân tìm về kích tình năm đó, hùng phong tái chấn, đè lấy Tiểu Mai quát lên: "Tao đề tử (con đ lằng lơ),ta hiện tại liền đem nàng làm nát." Trong trướng xuân phong lại thổi, xuân sắc vô biên. Hy Bình mặc cho Tiểu Nguyệt ép trên thân người hùng vĩ của hắn, hắn đã không kháng cự biểu hiện thân mật vượt quá luân thường huynh muội của muội muội này nữa, có lẽ thiên ý đùa người thôi! Hắn than thở nói: "Không biết khi nào mới có thể rời khỏi nơi đây? Ngày mai hỏi Bạch Hoạt có thể giúp đỡ chúng ta về đến Trung Nguyên hay không, ai, thật nhớ bọn họ." Tiểu Nguyệt giận dữ nói: "Người ta mới không cần rời khỏi nơi đây, huynh vừa về đến bên người bọn họ, liền không để ý Nguyệt Nhi. Chỉ có ở nơi này, đại ca mới là của một mình Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi mới có thể cùng đại ca thân mật thế này!" Hy Bình cười khổ. Có lẽ Tiểu Nguyệt nói đúng, chỉ có ở nơi này, mọi người mới không lí hành vi không hợp luân lí giữa bọn họ, bởi vì cho dù bọn họ nói với người khác là huynh muội, người khác vẫn là không thể tin bọn họ là thân huynh muội, ngoại mạo phát triển không giống không nói, cả cả ngày dán chung một chỗ, thiên hạ có huynh muội nào là bộ dạng này? Không biết vì sao, ba huynh muội bọn họ, Đại Hải lớn giống phụ thân, Tiểu Nguyệt cũng giống mẫu thân, chỉ có hắn, ai cũng không giống … lại có người nói hắn giống Huyết Ma gì, thực kì quái con mẹ nó! Hy Bình trong mạch suy nghĩ, cảm giác đôi môi bị Tiểu Nguyệt hôn lên. Hắn bỗng nhiên quay mặt, duỗi hay tay đẩy Tiểu Nguyệt ra, quát nhẹ nói: "Nguyệt Nhi, nói rõ không cho phép làm hành động mờ ám, muội làm sao không nghe lời như vậy?" Tiểu Nguyệt "hứ" một tiếng, mở chăn lên, lại cởi y phục ra? Hy Bình quát mắng cùng kháng nghị đều vô hiệu, đành phải ép dạ cầu toàn nói: "Nguyệt Nhi, nghe lời, đừng cởi ra, đại ca nhận lỗi với muội, được chưa?" Tiểu Nguyệt đã đem y phục trên cởi đến sạch sẽ, lúc này đang chuẩn bị cởi quần, nghe được Hy Bình xin tha thứ, "hì hì" cười ra tiếng, lần nữa nằm sấp ngủ ở trên người Hy Bình, đắc ý hỏi: "Xem huynh sau này còn dám ăn hiếp Nguyệt Nhi hay không?" Hy Bình trong lòng kêu to oan uổng ---- trời a! Huynh ăn hiếp muội chỗ nào? Là muội tiểu ma nữ này ăn hiếp ta chứ? "Đại ca, Nguyệt Nhi chán ghét bộ y phục trên người huynh này." Nàng ta một không làm hai không nghỉ, vội phải vì Hy Bình cởi y phục. Trải qua một phen vùng vẫy, Hy Bình cuối cùng đã kết thúc thất bại, Tiểu Nguyệt thành công cời đi áo trên của hắn, đem bộ ngực lõa lồ của nàng ta ép ở trên lồng ngực cũng lõa lồ giống nhau của hắn. Hai tay của Tiểu Nguyệt ôm cần cổ cường tráng của Hy Bình, nói: "Thế này mới dễ chịu, muội có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của đại ca, Nguyệt Nhi nguyện ý cả một đời ôm ấp thế này với đại ca. Đại ca, huynh sao?" Trong trướng một trận trầm mặc. Tiểu Nguyệt liền nói: "Muội biết đại ca cũng yêu thích, cây đó củ đại ca luôn là thời thời khắc khắc đều muốn giở trò với thân thể của Nguyệt Nhi thôi! Đại ca, hôn Nguyệt Nhi, được không?" Hy Bình như cũ không có một lời, cũng không có bất kì động tác nào. Tiểu Nguyệt chủ động đưa đến môi hồng của nàng ta, với đôi môi của Hy Bình chặt chẽ hợp ở một chỗ. Một hồi lâu, Tiểu Nguyệt lại giận dữ nói: "Đại ca, huynh đừng ngậm răng chặt như vậy, đầu lưỡi của Nguyệt Nhi không vào được đâu!" Hy Bình than nói: "Nguyệt Nhi, muội không biết chúng ta là thân huynh muội sao? Muội việc gì mà phải giày vò đại ca?" Tiểu Nguyệt liền yếu ớt than thở, từ trên người Hy Bình lật xuống, xoay lưng chuyển người nằm nghiêng, không một hồi, nhẹ nhàng nức nở, rất lâu mới ngừng lại, như là ngủ say rồi. Hy Bình nhìn mái tóc thanh tú đen nhánh cùng chiếc cổ bóng mượt lộ ra bên ngoài chăn của nàng ta, trong lòng xoắn chặt một trận, thực muốn đem nàng ta ôm vào trong lòng, nhưng trên thực tế lại không dám làm như thế. Hắn sợ hãi! Phải, hắn sợ không cẩn thận lần nữa chiếm hữu Tiểu Nguyệt, hắn rõ ràng Tiểu Nguyệt không cần cự tuyệt hắn, thậm chí chờ đợi hắn chiếm hữu muội ta. Kì thật, hiện tại đã đủ gay go rồi. Nguyệt Nhi, không thể đã biết hắn chính là Hoàng Ngưu đoạt đi đồng trinh của muội ta chứ? Lúc hoàng hôn, trận trận tiếng huyên náo ồn tỉnh Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt, bên ngoài tiếng người ầm ĩ, hỗn tạp còn có tiếng ngựa hí cùng móng ngựa. Hy Bình vội vàng mặc y phục, nói: "Chúng ta ra ngoài xem coi!" Tiểu Nguyệt nói: "Muội không đi!" Nàng ta một bộ dạng giận trề môi, hiển nhiên giận còn chưa tiêu. Hy Bình mặc xong y phục, bò dậy hướng bên ngoài đi, nói: "Vậy muội ở trong trướng đợi ta." Tiểu Nguyệt thấy hắn tự lo tự ra ngoài, nước mắt thi nhau chảy ra. Trước cửa viện tử chen lấn rất nhiều người, còn có một đội kị sĩ 40 50 người, dẫn đầu là một vị thanh niên so với Hy Bình còn phải cao lớn hơn một ít, đại khái là 27 28 tuổi, dung mạo chính trực, hơi lộ ra chút béo mập. Bạch Hoạt đứng ở đầu nhất của chúng nhân, khi Hy Bình đi đến, Bạch Hoạt cũng không ngoảnh lại nhìn để ý hắn, nộ khí trùng trùng trừng thanh niên dẫn đầu đó. Bên cạnh của Bạch Hoạt đứng một vị thanh niên tương tự với lão ta, nghĩ là nhi tử duy nhất của lão. Thanh niên này bề ngoài cao lớn giống như Hy Bình, thấy Hy Bình đến đứng bên kia của phụ thân hắn, không nhịn được hiếu kì nhìn Hy Bình mấy cái, lại nhìn về thanh niên đầu lĩnh, vẻ mặt phẫn nộ. Bạch Hoạt giận dữ quát: "Bạch Hùng, Tư Nhi không thể thích ngươi, lão tử nhìn ngươi cũng không thuận nhãn, ngươi tới quấy rấy nữa cũng không được việc gì, nhân sớm cút về hang ổ của ngươi đi ôm 15 tao bà nương đó của ngươi đi!" Thanh niên đầu lĩnh hiển nhiên chính là Bạch Hùng, hắn không giận trái lại cười đáp: "Lão làm sao biết Tư Nhi không thích ta? Trong Bạch Dương tộc trừ Bạch Hùng ta, còn có ai sánh đôi được Tư Nhi như thiên tiên?" Bạch Hoạt chê cười nói: "Ngươi cũng không bảo bản thân vẩy ướt nước đái ngựa soi khuôn mặt ngựa của ngươi, còn cho rằng bản thân là tuyệt đại chủng mã ư! Ta nói, cáo tố ngươi, Tư Nhi nhà chúng ta sớm đã có ý trung nhân, ngươi mất hi vọng đi!" Bạch Hùng vô cùng kinh ngạc hỏi: "A? Tư Nhi có ý trung nhân? Là ai?" Bạch Hoạt đột nhiên chỉ Hy Bình bên cạnh đáp: "Chính là hắn, thế nào, so với tiểu tử ngươi tuấn tú hơn nhiều chứ?" Bạch Hùng trừng mắt Hy Bình rất lâu, mới nói: "Hắn không giống là người của Bạch Dương Tộc chúng ta, hắn rốt cuộc là ai?" Bạch Hoạt đáp: "Tiểu tử ngươi còn rất có nhãn quang, vừa nhìn liền nhận ra hắn không phải người của Bạch Dương Tộc chúng ta, không sai, hắn là người Trung Nguyên, là khách nhân ta hôm nay mới mời đến, Tư Nhi vừa nhìn thấy hắn ta, liền yêu hắn!" Bạch Hùng cười to nói: "Ta xem lão càng già càng hồ đồ, lại đem Tư Nhi gả cho ngươi Trung Nguyên nhìn được không dùng được?" Bạch Hoạt nói: "Bất luận ngươi nói gì! Ba ngày sau, Tư Nhi sẽ phải xuất giá, tiểu tử ngươi vẫn là về đến trong tổ của ngươi chịu nỗi đau xuyên tim đó đi! Hà hà!" Bạch Hùng sắc mặt đại biến, nói: "Lão đầu không biết tốt xấu, chúng ta hãy đợi đấy, không đạt được Tư Nhi, lão tử thề không buông xuôi! Tiểt tử Trung Nguyên tới, ngươi tốt nhất đừng đụng Tư Nhi, bằng không lão tử khiến ngươi về không được Trung Nguyên!" Nói xong, quay ngược đầu ngựa, dẫn một đám đại hán khoảnh khắc biết mất ở thảo nguyên xanh mênh mông. Bạch Hoạt hướng tới nhi tử bên cạnh khiển trách: "Mới rồi ngươi vì sao một tiếng không lên? Có phải bởi vì Bạch Liên tiểu ny tử đó?" Hy Bình nói: "Bạch lão, lão nói Tư Nhi gì đó, ta không quen biết da!" Bạch Hoạt cười đáp: "Tiểu đệ, xấu hổ, mới rồi bởi vì ra chuyện, lấy ngươi làm lá chắn! Thấy Bạch Hùng tự cao tự đại xám xịt trở về, ta trong lòng liền sảng khoái con mẹ hắn, ngươi cuối cùng để hắn kiến thức gì mới là mĩ nam tử?" Nhi tử của Bạch Hoạt hỏi: "Phụ thân, hắn là?" Bạch Hoạt nghe được lời của nhi tử lão nói, giống như có chút không cao hứng, nhưng vẫn là giới thiệu nói: "Đây là Hoàng Hy Bình công tử, là khách nhân phụ thân hôm nay mới thỉnh đến. Lão đệ, đây là nhi tử bất hiếu của lão Bạch Tử." "Bạch Tử?" Hy Bình cảm thấy tên của hai phụ tử bọn họ quả thật là thiên hạ đệ nhất tuyệt. Bạch Tử lộ ra một nụ cười mỉm sinh cơ vô hạn nói: "Hoàng huynh, xin chào!" Hy Bình cũng thấy được bản thân có chút thất lễ, vội vàng hoàn lễ nói: "Bạch huynh, xin bỏ quá" Bạch Hoạt cười nói: "Hôm nay cuối cùng cũng ra một hơi điểu khí (đ.b),thực sự sảng khoái con mẹ nó vô cùng! Lão đệ, đợi khi ngươi lại đến lều bạt của ta, chúng ta uống rượu mua vui." Bạch Tử kiến nghị nói: "Phụ thân, không bằng đến lều bạt của hài nhi đi?" Bạch Hoạt đáp: "Cũng được, phụ thân cũng có một đoạn dài thời gian không đến lều bạt của nhi tử." Hy Bình nói: "Ta về trước trông coi muội của ta, sau đó lại cùng các người uống rượu, tạm rút lui." Bạch Hoạt nói: "Thế này đi! Ngươi quay về mang muội muội của ngươi tới chung, là lều bạt to còn lại, ngươi biết chưa?" "Biết." Hy Bình hồi đáp một tiếng, hướng tới lều bạt nhỏ của mình đi về. Sau khi Hy Bình rời khỏi, Bạch Tử hỏi: "Phụ thân, hắn còn có một muội muội sao?" Bạch Hoạt nhớ tới Tiểu Nguyệt thanh xuân mĩ lệ, liền thần bí cười, đáp: "Muội muội của hắn là nữ nhân đẹp nhất phụ thân từng thấy qua, cả Tư Nhi cùng Bạch Liên đều phải thua kém một chút, ngươi thấy nhất định có thể nuốt một ngụm lớn nước miếng." "Thực sao?" Bạch Tử vẻ mặt ham muốn. Bạch Hoạt đánh giá quá thấp lượng nước nước bọt của nhi tử lão, Bạch Tử sau khi nói xong một câu liền nuốt hai ngụm nước bọt. Ai, có kì phụ tất có kì tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]