*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại trừ khách sạn Le Richemond là địa điểm nổi tiếng, nhà hàng vườn Le Jardin (1) cũng tuyệt đối là giá trị. Nếu lúc nãy Conan có chút mất tự nhiên, thì bây giờ đã hoàn toàn đối với thịt bò Angus (2) mới mẻ mà cảm thấy thú vị, thập phần ngon miệng!
Chỉ là hiện tại, Conan vẫn cảnh giác bốn phía, bọn họ đã đến nhà hàng, sắp xếp ngồi ở một vị trí bốn chỗ ngồi.
“Các con cứ việc gọi, tiền đã được trả trước!” Lúc cầm lấy thực đơn, Kogoro Mori liền không hề có ý thức mà nói.
Không thể nghi ngờ may mà hiện tại đang ở Thuỵ Sĩ, người hiểu được tiếng Nhật cũng không nhiều, không thì… Thật đúng là mất mặt.
Conan cúi đầu nhìn quét qua menu, quả nhiên chủ yếu vẫn là đồ ăn Ý, nhưng lại được viết bằng tiếng Pháp…
“Đây là cái gì!?” Quả nhiên Mori nhìn thực đơn vài lần liền lập tức thả menu lên bàn, làm bộ hợp lý hợp tình xoay về phía người phục vụ sắc mặt đã muốn thập phần khó coi đứng một bên, hỏi.
“Bố!” Ran Mori xấu hổ tránh ánh mắt từ bốn phía vọng tới, vừa gọi vừa vươn tay lôi kéo tay Mori.
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi xem không hiểu thực đơn này.” Ran Mori nói với người phục vụ, nhưng chính cô cũng quên, người phục vụ kia căn bản không hiểu tiếng Nhật.
Người phục vụ cơ hồ nhìn ra Ran đang quẫn bách, quả thật ở nước ngoài, đối với phụ nữ là thập phần bao dung, vì thế tác phong nhanh nhẹn nói, “Tôi có thể giúp quý cô cái gì không?” [Tiếng Pháp]
“Cái kia… cái kia… Tôi không hiểu tiếng Pháp!” Ran Mori hai má ửng đỏ, nói như vậy.
Ánh mắt người phục vụ nghi hoặc.
“Mau, gọi quản lý các người đến đây, tôi là thám tử nổi tiếng Kogoro Mori được mời đến nơi này, thực đơn này căn bản là xem không hiểu.” Kogoro Mori đã muốn bắt đầu kêu gào, thậm chí là đứng lên lấy ngón tay chỉ vào người phục vụ.
Quả thật hành động như vậy, hành động lấy ngón tay chỉ thẳng vào người khác vốn dĩ không hề lịch sự, khiến người phục vụ kia cũng có chút tức giận.
Đến khách sạn này dùng cơm đều là người có giáo dục tốt, hoặc là trẻ em nhà có gia thế, hay là ngôi sao tầm cỡ quốc tế, cho nên tình huống như vậy, người phục vụ vẫn là lần đầu gặp qua.
Conan bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này đây cậu cũng không giúp được, cậu chỉ có thể nghe hiểu nói đơn giản mấy câu, nếu là đọc viết, thì chẳng biết gì cả.
Nhưng thực tế, cả bốn người trong lúc giằng co đều quên, tuy rằng người phục vụ nói tiếng Pháp, còn bọn họ nói tiếng Nhật, lại quên mất dùng tiếng Anh đơn giản để trao đổi.
“Xin lỗi, quấy rầy cậu rồi, tôi nghĩ quý cô đây không hiểu tiếng Pháp, cậu có thể lấy giúp họ thực đơn bằng tiếng Anh!” [Tiếng Pháp]. Một âm thanh nhu hoà vang lên, mang tiếu ý thản nhiên, giọng nói khiêm tốn mà nhẹ nhàng, khiến người ta mạc danh kỳ diệu sinh ra hảo cảm.
Bốn người đang giằng co đều nhìn qua hướng giọng nói truyền đến, liền thấy một chàng trai cao lớn đứng gần đó, trên mặt mang theo hưng trí nhìn bọn họ.
Chàng trai mang một thân tây trang màu xám, cà vạt màu đen, áo sơ mi trắng, quần tây màu xám cùng đôi giày đen bóng. Quả thật chỉ riêng quần áo cũng đã tạo nên khí khái phong độ.
Khuôn mặt anh ta cũng không quá góc cạnh, mang theo đường nét người châu Âu, mũi khoằm cao thẳng tắp, mắt nâu, cùng với tóc ngắn màu nâu. Không biết vì sao, có lẽ vì trên gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên, liền khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp.
Một người ngoại quốc ôn nhuận… Lúc Conan nghĩ như vậy, phù một tiếng, vang lên.
“Quý cô, người phục vụ chỉ nghe không hiểu tiếng Nhật mà thôi, tôi nghĩ cô đây có thể thử dùng tiếng Anh để biểu đạt ý của mình. Phục vụ ở đây đều biết tiếng Anh, Pháp, Đức ba ngôn ngữ này.” [Tiếng Nhật] Sau khi anh chàng nói với phục vụ xong, quay đầu, mặt vẫn đầy ý cười nói với Ran.
Tiếng Nhật của hắn không phải quá lưu loát, thậm chí nhiều chỗ trục trặc, nhưng sự tự tin trên người lại khiến người khác không xem nhẹ được, tóm lại là có thể nghe hiểu.
Ran Mori giờ phút này mới nghĩ đến vấn đề ngôn ngữ, sắc mặt ửng hồng, thế nhưng không biết làm sao, lắp ba lắp bắp nói, “Thật xin lỗi, chúng tôi xem thực đơn không hiểu, có thể phiền anh lấy một bản tiếng Anh không?” [Tiếng Anh]. Phát âm có chút không chuẩn, nhưng vẫn biểu đạt ý tứ rõ ràng.
Nhìn người phục vụ lễ phép mỉm cười, xoay người rời đi, Ran Mori nhẹ nhàng thở ra.
“Thật sự là rất cảm ơn anh.” [Tiếng Nhật] Ngẩng đầu hướng về phía chàng trai cảm tạ.
Anh chàng lại có chút đột ngột kéo tay Ran, rồi sau đó nhẹ nhàng ở mu bàn tay hạ xuống một nụ hôn, nói: “Giúp đỡ quý cô là vinh hạnh của tôi, không biết là có thể ngồi chung với mọi người được không. Bạn của tôi vừa mới báo là có việc, tôi một người ngồi ở đây thật sự quá mức cô đơn.” [Tiếng Anh] Tựa hồ là sợ nói quá nhanh Ran nghe không hiểu, anh ta thong thả nói.
“Này, tên nhóc cậu mặc kệ nói cái gì, buông tay con gái tôi ra!” Kogoro Mori trừng lớn mắt khi thấy chàng trai thâm tình chân thành nhìn con gái mình, trong miệng lại bô bô lời mà ông không hiểu, quả thật trong lòng ông bác đã coi anh chàng thành thiếu gia nhà có tiền, lại háo sắc, mặt đầy giận giữ nói.
Nhưng anh chàng tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn thâm tình chân thành nhìn Ran.
Này này, mặc dù muốn tỏ vẻ quý ông, nhưng trực tiếp theo đuổi như vậy cũng quá nhanh đi! Chẳng lẽ… nhất kiến chung tình? Conan thấy mắt anh chàng lưu luyến trên mặt Ran Mori hồi lâu, sau đó xấu hổ cười khan vài tiếng.
Mặt Ran đã muốn hồng đến cực hạn, tựa hồ là ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới hồi thần, rút bàn tay được anh chàng giữ trong lòng bàn tay về, “Có thể, có thể! Anh ngồi đi!” [Tiếng Anh] lắp ba lắp bắp nói, hai mắt đã muốn nhìn thẳng xuống mặt đất.
Có thêm người biết ngoại ngữ, quả thật bữa cơm này trở nên vô cùng thuận lợi.
Gọi món ăn tự nhiên trở thành nhiệm vụ của anh chàng, chỉ là trong mắt anh ta ngoại trừ Ran, đối với hai ánh mắt đối diện nhìn anh ta hoàn toàn xem như không khí.
“Nhà hàng này nổi tiếng nhất về món ăn Ý, cũng rất đáng tin cậy, có thể thử món này!” Anh chàng chỉ món ăn Ý cho Ran.
Tựa hồ là không có khả năng chống đỡ nhiệt tình tốt bụng của anh chàng, Ran Mori xấu hổ gật đầu.
Sau đó anh ta nói với người phục vụ vài câu, Conan chỉ nghe hiểu vài từ, tựa hồ là có hải sản, thịt bò cùng cái gì đó nữa…
Thời điểm ăn cơm, chàng trai kiên nhẫn dùng tiếng Nhật không quá quen thuộc thản nhiên nói chuyện, nói về kiểu dáng đồ ăn Ý, như thế nào mới ăn được ngon nhất… Tóm lại suốt một bữa cơm, cũng không quá tẻ ngắt.
Cho đến khi ăn món tráng miệng ngọt, anh chàng tựa hồ mới ý thức được đã quên chuyện quan trọng nhất.
Vì vậy lại thâm tình chân thành nhìn Ran hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tên của em không? Quý cô xinh đẹp?”
Conan vừa ăn bánh hạnh nhân vừa cẩn thận khống chế cảm xúc của mình, mặt khác anh chàng kia, nói ra một lời bình thường lại giống như làm ra chuyện gì chướng tai gai mắt.
“Ran Mori.”
“Ran Mori!” Anh ta lặp lại lời Ran, “Thật là một cái tên dễ nghe, tên của tôi là Eric Kanter de Figard. Anh ta tự giới thiệu.
Figard? Conan thầm nghĩ, tựa hồ có chút quen tai.
Figard! Lâu đài Figard? Chẳng lẽ… Conan ngẩng đầu… Lại nghe được thanh âm vẫn mang theo ý cười của anh chàng: “Ran hẳn là lần đầu tiên đến thành phố này đúng không? Nếu có thể, tôi nguyện ý làm hướng dẫn viên du lịch cho em, đưa em đi thưởng thức thành phố mĩ lệ này!”
“Này, tên nhóc, cậu nói chuyện, có thể không cần, không cần như vậy…” Hiển nhiên Kogoro Mori so với Conan đã không chịu nổi trước, nghiến răng nghiến lợi lại không biết biểu đạt như thế nào… Chỉ có thể hung tợn uống một ngụm rượu nho.
“Anh là ở lâu đài Figard sao?” Conan ghé vào bàn mở miệng dò hỏi, mang theo tò mò của con nít cùng với mắt hơi hơi mở to, đương nhiên tuyệt đối là diễn.
Eric gật gật đầu, “Đó là nơi bố anh ở, nhưng mà gần đây anh nghe được một vài lời đồn không tốt, cho nên anh mới đến đây xem thử. Nếu mọi người có hứng thú, ngày mai có thể cùng nhau đi, nơi đó là địa điểm xinh đẹp nhất ở bên hồ Gevena nha!” Lúc anh chàng nói như vậy, lời mời kia dĩ nhiên là hướng về Ran Mori.
————–
Chú thích:
(1) Nhà Hàng Le Jardin ở Gevena:
2) Thịt bò Angus: Bò Angus (tên đầy đủ là Aberdeen Angus) là một giống bò thịt có nguồn gốc từ vùng cao nguyên phía Bắc Tô Cách Lan. Đây là một giống bò nhà được chăn nuôi phổ biến ở Hoa Kỳ để lấy thịt.
Toàn thân bò có màu đen và thường chỉ có một màu đồng nhất, niêm mạc mũi cũng có màu đen. Ít có bò Angus màu đỏ. Bò thường không có sừng vì trong thông tin di truyền của giống bò này thì gene không sừng là gene trội. Con lai F1 giữa bò Angus với giống bò khác luôn luôn không có sừng. Bò có chất lượng thịt tốt, có vân mỡ xen kẽ trong thớ thịt giúp thịt mềm và béo.
Nhắc tới đồ Ý thì không thể quên Pizza và Pasta rồi, Băng mê hai món này lắm. Nhưng thật sự là phải ăn hai món này làm theo kiểu Ý chính thống mới thật sự là ngon:”>
Pasta
Pizza
Rượu nho
Băng: Đọc chương này mới thấy được sự quan trọng của việc học ngoại ngữ. :”>
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]