“Lăng thiếu gia, hắn thế nào ?” Phong Minh vẻ mặt lo lắng, trong lúc đang chiếu cố nam hài nằm bên cạnh liền đi nhẹ đến nam tử tuấn tú lo lắng hỏi.
Lăng Ngữ Hàn diện mạo tao nhã tuấn nhã nhăn đôi mi thanh tú của mình lại, trừng mắt hướng phía Phong Minh, không hờn giận mở miệng: “Còn có thể thế nào? Không chết là tốt rồi, nếu ta không sớm đi đến nơi đây chữa trị, ngươi cứ chờ mà nhặt xác hắn đi! Cưới người ta mà lại làm khuôn mặt người ta thành loại này, chủ tử nhà ngươi là mở hình phòng-1 sao?”
Phong Minh khẩn trương về phía Lăng Ngữ Hàn chịu tội, ” Là . . . Là thuộc hạ chậm trễ, thỉnh Lăng thiếu gia mau nhanh nhanh cứu hài tử này đi!”
Lăng Ngữ Hàn trừng mắt liếc Phong Minh vẻ mặt biểu hiện như muốn nói thừa lời, không cứu hắn . . . . Còn tìm thầy thuốc – hắn đến để làm chi? Cũng không phải ăn no không làm! Lập tức quay đầu mặt hướng về tiểu tử đang hấp hối trên giường.
“Gầy trơ xương như củi, sốt cao không lùi, nội thương tích tụ nghiêm trọng, trên trán lại rách một mảng lớn, tiểu huyệt thì bị xé rách nghiêm trọng, xuất huyết quá nhiều, tay trái gãy xương, tái thêm toàn thân trên dưới vết thương cũ mới nhỏ lớn đều có đủ, hơn nữa toàn thân hắn mỗi một đoạn xương cốt không phải nứt ra thì cũng chính là từng bị người đánh gảy qua. . . .” Lăng Ngữ Hàn càng nói sắc mặt càng lạnh, cuối cùng thanh âm không tự càng lúc càng lớn.
“Từ khi nào mà Duệ vương phủ lại biến thành thiên lao rồi thế ? Ngay cả một tiểu hài tử mang đôi chân què quặc cũng ngược đãi thành như vậy, lại còn chưa trưởng thành nữa chứ! Nhìn qua đã biết hắn không có nửa điểm võ công, thoạt nhìn bất quá cũng mới mười hai, ba tuổi! Hắn tới chỗ này mới bao lâu? Là thiếu các ngươi mấy vạn lượng bạc sao? Cư nhiên ngược đãi thành cái dạng này. . . .” Lăng Ngữ Hàn tức giận đến không thể ngăn lại được nữa, nghiến răng nghiến lợi gào thét, trong tay vẫn là không ngừng cầm mấy cây ngân châm ở sau lưng nam hài đâm xuống mấy giữa đại huyệt để cầm máu ngăn không để máu chảy ra nữa.
Phong Minh cứng họng không nói được lời nào, nhìn nam hài trên giường giãy dụa liên hồi đang gần đến quỷ môn quan, càng không biết nên như thế nào hướng Lăng Ngữ Hàn giải thích.
Phải chật vật lắm công thêm mất hết sức của cửu ngưu nhị hổ chi lực-2 thương thế của tiểu nam hài mới có thể tiến triển một ít, cẩn thận lấy vải tơ tằm mềm nhẹ che lên thân thể gầy yếu còn đang phát ra sốt cao của nam hài, Lăng Ngữ Hàn lúc này mới đi đến trước bàn rót một chén trà nóng uống, đợi sau khi thở lại bình thường, liền lãnh đạm mở miệng: “Mau giải thích đi? Tiểu mỹ nhân trên giường kia là như thế nào chọc tới chủ tử vô tình kia của ngươi ?”
“Ách. . . . Này. . . . Thuộc hạ trong khoảng thời gian ngắn. . . . Cũng nói không rõ. . . . Này. . . . Đều là chủ ý của Vương gia. . . Thuộc hạ không được phép hỏi đến. . . .” Phong Minh lúng túng mở miệng, đối diện Lăng thiếu gia càng khó đối phó hơn so với Vương gia.
“Hừ! Không nói phải không? Bổn thiếu gia sẽ tự đến hỏi cái tên vô tâm vô phế-3 kia, ta giao hắn cho ngươi, tái đem chút đệm chăn đến lót ở bên cạnh hắn, vết thương của hắn chỉ có thể nằm úp xuống ngủ, còn phải chú ý xem hắn có sốt cao nữa không, ngươi phải nghĩ cách đem nhiệt độ cơ thể hắn hạ xuống, nghe chưa?” Lăng Ngữ Hàn mặc dù trong lòng vội vả muốn đi chất vấn, nhưng trước khi đi còn không quên một tràng căn dặn.
“Vâng” Phong Minh trong lòng cảm thấy may mắn vì Lăng thiếu gia cũng không làm khó dễ hắn, chỉ cần có thể không đối mặt với Lăng Ngữ Hàn, kêu hắn làm chuyện gì hắn cũng đều nguyện ý.
Đợi Lăng Ngữ Hàn sau khi rời đi, Phong Minh mới cầm lấy bố khăn ẩm ướt ấm áp nhẹ nhàng lau mồ hôi khắp thân thể của nam hài, lúc này mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nam hài bình thường là cố ý lấp thành dơ bẩn, sau khi lau sạch sẽ xong, cư nhiên là lộ ra dung nhan thanh tú đắc động lòng người, đôi má phấn nộn , ngũ quan tinh xảo tuyệt trần, mi thanh nhíu lại, thoạt nhìn như một bức tranh, như tiên tử hạ phàm. . . . tuyệt hảo mỹ lệ. . . .
Chỉ tiếc là hơi gầy, nếu có chút da thịt nói không chừng sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng khuôn mặt này sinh ở trên thân thể nữ tử là vô cùng tốt, cố tình sinh ở trên thân nam tử. . . . Chậc. . . . . . Không biết là phúc hay là họa đây. . . .
Phong Minh càng nhìn càng cảm thấy bất thường, đứa nhỏ này nói hắn là hạ nhân ở Sở gia, nhưng. . . . Sở gia như thế nào lại có được một hạ nhân mĩ miều như vậy? Hơn nữa hắn càng xem càng cảm thấy hắn cùng với Sở Hàm Du trong bức họa thực rất giống nhau, nhưng. . . . Như thế nào có thể chứ?
Sở Thiên Nghiêu cũng chỉ sinh Sở Ngàn Lâm cùng một nữ nhân là Sở Hàm Du thôi mà, cho dù huynh muội có giống nhau như thế nào, khuôn mặt này nói thế nào cũng không thể là của một Sở Ngàn Lâm ăn chơi trác táng được, Phong Minh thầm nghĩ , chuyện này. . . . . tựa hồ là có chút ẩn tình kì hoặc, hắn nhất định phải điều tra cho rõ mới được.
“Ân. . . . . .” Nam hài đột nhiên khẽ giọng lập đi lập lại, Phong Minh nghĩ đến hắn đã tỉnh, muốn lấy chén dược từ trên bàn tới đút hắn uống, lại phát hiện đôi mắt tiểu nam hài căn bản vẫn không mở ra, toàn thân càng không ngừng phát run, đôi môi phát tím tái không ngừng khép mở, ngập ngừng liên tiếp làm cho người ta không nghe rõ những lời hắn nói, Phong Minh tức thời ghé sát lổ tai vào nghe.
“Không. . . . Đừng. . . . Thực xin lỗi. . . . Lão gia. . . . Đừng đánh . . . . Nô tài. . . . Không dám . . . . . Thực xin lỗi. . . . sẽ che mặt lại mà. . . . Không để ai nhìn thấy . . . . Đau quá. . . . Đừng đánh . a. . .” Thân thể đương nằm trên giường cư nhiên đang trong cơn ác mộng, cả người kịch liệt run rẩy, một trận mồ hôi lạnh tuôn ra, đôi môi khô khốc, tái nhợt càng không ngừng nói ra những lời cầu xin tha thứ.
Phong Minh cau mày nhìn về phía nam hài cuộn mình nằm trên giường, trong ngực liền một trận đau lòng, càng tạo ra hàng tá vấn đề khiến người khác khó hiểu, lão gia ư? Là nói Sở Thiên nghiêu ? Vì sao phải che mặt? Hắn thường bị đánh sao? Ngay cả trong mộng cũng không ngừng cầu xin khoan thứ?
“Đối. . . . Không phải. . . . Vương gia. . . . Nô tài. . . . Không phải cố ý. . . . Muốn gạt ngài . . . . Thực xin lỗi. . . . Nô tài. . . . Không nghĩ. . . . Phải . . . Nô tài đáng chết. . .” Nam hài tựa hồ lại thay đổi cảnh mộng, Phong Minh rốt cuộc nghe không nổi nữa, lắc lắc nam hài.
“Này! Mau tỉnh lại, uống thuốc đi.” Phong Minh liều mình gọi nam hài tỉnh dậy, căn nguyên còn trọng thương, nam hài e rằng không còn sức lực để mở mắt.
Phong Minh bộ dạng đau đầu, cái này hơi rắc rối a, hắn phải như thế nào đút một người đang hôn mê bất tỉnh đây? Vương gia còn chưa căn dặn hắn làm việc này! Phong Minh ảo não bưng chén dược nhìn về phía người nằm trên giường không biết nên làm thế nào cho phải.
**********************************
Chú thích
1- hình phòng : phòng hình phạt
2- cửu ngưu nhị hổ chi lực: sức của chín trâu hai hổ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]