Lăng Ngữ Hàn nổi giận đùng đùng đẩy cửa tẩm phòng của Nghiêm Dục Phong ra, tức tối cùng hùng hổ bước tới, cố sức nắm chặt tay Hi Trần kéo theo sát bên mình.
.
Nghiêm Dục Phong nghiêng người dựa vào chiếc ghế thái sư* bên cửa sổ, một tay gác lên trán tựa như đang tập trung suy ngẫm, ánh trăng nhu hòa phủ lên khắp người khiến cho y thoạt nhìn giống hệt một bức tượng bằng băng tuyết được chạm khắc tinh sảo, hắc mâu tà mị thâm trầm như muốn hút lấy hồn phách người khác, làm người ta không kìm nổi mà rơi vào hố sâu không đáy.
.
Hắn đối với việc Lăng Ngữ Hàn bất ngờ xông vào y dường như cũng không kinh ngạc, chỉ đơn giản nâng tầm mắt, liếc Lăng Ngữ Hàn một cái, liền đem mục quang thu hồi.
.
“Uy! Ngươi đúng là cái đồ vô huyết vô tâm, ngươi tự nhìn Tiểu Trần Nhi xem, hắn mới tới chỗ này chưa được bao, đã bị tra tấn thành phế nhân! Hắn rốt cuộc là thiếu ngươi cái gì? Cho dù hắn thật sự thiếu nợ ngươi, khi hắn đến đây thì từ ngày thứ hai liền ngày đêm làm việc, cho tới đêm kia ngươi tàn nhẫn mà giày vò hắn đến gần chết như vậy, cũng có thể xem là đã trả hết nợ cho ngươi rồi! Huống chi chọc tới ngươi là Sở Thiên Nghiêu, cũng không phải Tiểu Trần Nhi! Ngươi có giận cũng phải cũng phải đem mũi dùi hướng đúng người chứ!”
.
Lăng Ngữ Hàn vừa thấy bộ dạng như không liên quan đến mình của Nghiêm Dục Phong, nộ khí càng sôi trào, kéo Hi Trần xông lên phía trước, đi tới án thư của Nghiêm Dục Phong chửi bới không ngừng.
.
Bàn tay nhỏ bé của Hi Trần gắt gao nắm lấy y phục cũ nát trên người, liếc mắt một cái trộm nhìn Nghiêm Dục Phong, phát hiện người kia đang lạnh lùng liếc mình, vội vàng luống cuống quỳ xuống, sợ hãi mở miệng: “Nô. . . . Nô tài xin thỉnh an Vương gia. . .”
.
“Ai! Còn thỉnh cái gì an hả? Ta mang ngươi tới là muốn chất vấn hắn, không phải cho ngươi vội thỉnh an hắn, mau đứng lên cho ta.” Lăng Ngữ Hàn không kiên nhẫn mà đem Hi Trần kéo lên.
.
“Ngươi có nói hay không, ngươi đối Trần nhi rốt cuộc tính toán cái gì? Ăn là thứ ngay cả heo cũng không buồn liếc mắt, so với hạ nhân nhà ngươi còn không bằng, đem thức ăn thiu không thể ăn làm cơm thường ngày, còn để hắn ở tại căn phòng rách nát ở Bắc viện, ngay cả cái giường và chăn đều không có, còn có quần áo hắn mặc, đều rách nát thành như vậy, lại ngày nào cũng như ngày nào chỉ có một bộ, ngay cả đôi giày nhỏ cũng không có, ngươi có biết hay không hiện tại sớm đã vào mùa đông ? Ngươi muốn hắn chết cóng sao? Còn nữa! Ta rất vất vả mới chữa thương và trị bệnh cho hắn xong, vậy mà chỉ vài ngày sau, thương thế của hắn so với trước kia càng nghiêm trọng hơn, đây rốt cuộc là cái ý gì? ! Ngươi thật sự muốn đem tay hắn phế đi hả?”
.
Lăng Ngữ Hàn lòng đầy căm phẫn mà nắm cánh tay Hi Trần, xốc ống tay áo bé lên để Nghiêm Dục Phong thấy rõ ràng trên người Hi Trần là vết thương khó coi cùng với cánh tay bị gãy nghiêm trọng.
.
“Nếu ngươi thật sự chán ghét hắn như vậy, thì ngươi hãy dứt khoát giao hắn cho ta, ta đem hắn về nhà ta, tránh làm ngươi gai mắt.” Lăng Ngữ Hàn thấy phía sau Hi Trần vừa nghe đến hai chữ “chán ghét”, thân hình thoáng khẽ chấn động
.
Hi Trần khiếp sợ vươn cánh tay nhỏ bé dè dặt níu góc áo Lăng Ngữ Hàn, ôn nhu cùng ân hận nói: “Lăng đại gia. . . . Khụ. . . . Thực xin lỗi. . . . Ngài đừng nóng giận được không? . . . . Hết thảy. . . . Đều là lỗi của nô tài . . . . Là nô tài đáng chết. . . . Van cầu ngài . . . . Lăng đại gia. . . . Không nên cùng Vương gia cãi nhau được không? . . . . . .”
.
Lăng Ngữ Hàn căm giận hừ một tiếng, quay phắt đầu…Chằm chằm nhìn thẳng nam nhân tuấn dật lạnh lùng trước mắt, mà Nghiêm Dục Phong cũng vẫn không cất tiếng, đôi mắt thâm thúy, băng lãnh lặng lẽ quan sát dáng người nhỏ gầy trước mặt, Hi Trần càng run rẩy, chỉ nghĩ là Vương gia chê tay bé bẩn, tự ti lặng lẽ lại đem tay đang níu y phục Lăng Ngữ Hàn rụt lại.
.
Hi Trần níu chặt vạt áo của mình, quỳ xuống hoảng sợ nói: “Vương gia. . . . Thực xin lỗi. . . . Nô tài không phải cố ý. . . . muốn làm ngài cùng Lăng đại gia sinh khí . . . Van cầu ngài. . . . Khụ. . . . Đừng đuổi nô tài đi được không? . . . . Ngài để nô tài lưu lại chuộc tội. . . . Được không? Van cầu ngài. . . . Đừng đuổi nô tài đi. . . . Nô tài sẽ cố gắng làm việc. . . .”
.
Nghiêm Dục Phong nhìn thân ảnh kia tựa như đã quen, nhịn không được đứng dậy thong thả đi đến bên cạnh Hi Trần, ngửi thấy trên người bé mùi bùn, mùi mồ hôi cùng mùi máu khó chịu, không khỏi khẽ nhíu mày, khóe miệng khép mở bật ra một câu: “Đi theo ta.” Nói xong liền hướng ra phía ngoài đi thẳng.
.
Hi Trần ngây ngẩn trong chốc lát, bé quay đầu nhìn về phía Lăng Ngữ Hàn, Lăng Ngữ Hàn cũng không hiểu ẩn ý của Nghiêm Dục Phong, chỉ nói: “Ngươi hãy đi theo hắn xem! Xảy ra chuyện liền gọi ta là được.”
Hi Trần thở phì phò khập khiễng chạy theo sau nhịp bước thong thả của Nghiêm Dục Phong, cuối cùng đến một cái sân, sau khi vượt qua mấy hành lang dài thì tới một gian phòng, bên trong dường như nghe được tiếng nước chảy róc rách, đi vào sâu hơn, nhìn thấy một dục trì rộng rãi to lớn đầy nước đang bốc lên từng tầng khí mỏng ấm áp, tựa hồ có thể chứa được vài chục người, mà bên kia dục trì là vách núi hoàn toàn tự nhiên, phía trên là nước suối cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong hồ.
.
Hi Trần mở to đôi thủy mâu hắc bạch phân minh, ngây ngẩn mà nhìn khung cảnh bồng lai này, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, thán phục không ngớt mà nhìn bốn phía xung quanh, hoàn toàn không biết nam nhân dẫn bé đến đây đang như có như không quan sát bé, thật lâu sau, Nghiêm Dục Phong mới lạnh lùng mở miệng: “Xem đủ chưa?”
.
Bị đạo lãnh ngữ kia gọi hoàn hồn khiến Hi Trần nhất thời xấu hổ muốn chui xuống lòng đất, khẽ lẩm bẩm : “Vâng, thực xin lỗi, Vương gia. . . . Nô tài. . . . Không phải cố ý. . . . . .”
.
Thực mất mặt, giống như kẻ quê mùa chưa từng thấy qua khung cảnh xa hoa mỹ lệ mà nhìn chằm chằm vào bể tắm sạch sẽ nhà người khác, Vương gia nhất định là muốn cười nhạo mình sao?
.
“Cỡi quần áo, tắm rửa.” Nghiêm Dục Phong cũng không quản Hi Trần đang bị chôn vùi trong mớ suy nghĩ xấu hổ, lạnh giọng mở miệng.
.
Hi Trần thoáng sợ run, Vương. . . . Vương gia là muốn mình ở chỗ này tẩy sao? Nhưng. . . . mình là hạ nhân. . . . Không nên ở chỗ này tẩy, ngay cả nhà tắm của hạ nhân vương phủ mình cũng không có tư cách sử dụng, huống chi là cái dục trì to lớn tràn ngập hương khí này. . . . . .
.
“Vương gia. . . . Nô tài đi. . . . đến sau núi tẩy. . . .” Hi Trần khiếp sợ liền xoay đi .
.
Vương gia nhất định là chê thân thể mình bẩn thối nên mới có thể kêu mình đi tắm phải không? Từ sau đêm thị tẩm kia, vẫn không một lần tẩy hay tắm, nhiều lắm chỉ có lúc Lăng đại gia giúp bé rửa sạch miệng vết thương, chà lau sơ qua một chút (Mèo: aka trộm ăn đậu hủ),tính toán. . . . Cũng đã mười ngày qua không tẩy hay chân chính tắm . . . .
.
Mỗi ngày phải làm rất nhiều công việc nặng nề thấp kém không ai chịu làm, lúc nào cũng nhuốm mùi thối, Hi Trần biết mùi trên người mình rất khó ngửi, cứ thử nhìn các hạ nhân trong phủ khi trông thấy bé từ xa liền có bộ dáng khinh thường che mũi rời đi thì hiểu.
.
Cánh tay dài của Nghiêm Dục Phong liền nắm quanh cổ tay Hi Trần, “Ở chỗ này tẩy.”
.
“Nhưng. . . . Nô tài. . . . Thực bẩn. . . . Không thể dùng nước ở đây. . . . sẽ bẩn mất. . . .” Hi Trần tự ti bất an mà nhìn bốn phía, vẫn sợ hãi không dám động thủ, nếu bị Hà đại nương biết, nhất định sẽ có một trận đánh đập thừa sống thiếu chết.
.
Nghiêm Dục Phong không kiên nhẫn, bàn tay to trực tiếp xả hạ dây lưng buộc bên hông Hi Trần, dỡ hai ba cái bố y đơn bạc rách nát trên người bé toàn bộ liền rơi xuống đất, Hi Trần sợ tới thất kinh, luống cuống tay chân, đôi môi băng lãnh của nam nhân thốt lên một câu: “Muốn tự mình làm hay là ta động thủ?”
.
Khó xử lại do dự, Hi Trần biết chính mình dù có trốn tránh như thế nào cũng vô dụng, sợ hãi mà mở miệng: “Hồi bẩm. . . . Bẩm Vương gia. . . . Nô tài. . . . tự mình làm.” Bất đắc dĩ mà lấy cánh tay nhỏ gầy che phủ thân thể xấu xí của mình, nhìn bốn phía xung quanh như muốn tìm vật gì.
.
“Thỉnh, xin hỏi vương. . . . Vương gia. . . . nơi này. . . . Có thể có nước lạnh?” Tìm khắp không thấy, bất đắc dĩ hết sức, Hi Trần buộc lòng quay đầu hỏi Nghiêm Dục Phong.
.
Chả lẽ tiểu đông tây này muốn trong ngày đầu đông lạnh lẽo hiu quạnh dùng nước lạnh lau người? Hài tử kia thân còn đang bệnh nặng có thể chịu đựng được nước lạnh sao? Nghiêm Dục Phong hướng băng mâu hàn lãnh về phía Hi Trần, lạnh lùng mở miệng: “Không có!”
.
Hi Trần yên lặng cúi đầu, không. . . . Không có nước lạnh a. . . . Kia. . . . Vương gia là muốn mình. . . . dùng nước trong hồ sao? . . . . Nhưng nước đó chắc chắn là nước ấm mà? . . . . Mình không nên dùng nó. . . . .
.
“Ngươi tẩy hay không tẩy?” Khẩu khí lạnh như băng lý đã ẩn chứa một tia tức giận.
Cảm giác được nam nhân đã bắt đầu không còn kiên nhẫn, Hi Trần cuống quít cầm chiếc gáo múc nước đặt cạnh hồ lên, lấy một gáo nước, liền hoảng sợ tránh vào góc, cẩn thận vốc nước chà xát thân thể tự mình tắm rửa, chỉ sợ làm bẩn dục trì kia
.
Không biết từ khi nào, Hi Trần đang chuyên tâm tẩy thì phía sau nam nhân tà mị cao lớn toàn thân đã trần trụi tiêu sái đi đến, cánh tay duỗi ra liền đem Hi Trần gầy đến chỉ còn da bọc xương xốc lên.
.
Hi Trần nhất thời kinh suyễn, hoảng sợ mở lớn hai mắt nhìn tình thế của cả hai, cả người bé “treo” trên tay Vương gia, phía sau lưng kề sát thân thể người bên cạnh, cả người còn chưa hoàn toàn tắm rửa sạch sẽ, đến nỗi có chút dơ bẩn theo dòng nước dính lên người Vương gia, lúc này bé mới chú ý tới Vương gia cũng đồng dạng xích lõa đến không còn một mảnh vải, Hi Trần hoang mang giãy dụa, nhưng khí lực của gà con sao có thể chống lại được cánh tay sắt thép của nam nhân.
(kinh suyễn: thở gấp, thở hổn hển)
.
“Bẩm, thực xin lỗi. . . . Vương gia. . . . Ngài có thể. . . . thả nô tài xuống dưới? . . . . Nô tài làm bẩn. . . . thân thể ngài mất. . . .” viền mắt Hi Trần rưng rưng khẽ nói, bé đối với việc thân thể không sạch sẽ của mình làm bẩn Vương gia cảm thấy thập phần áy náy, dựa vào thân phận thấp hèn của bé, sao có thể làm bẩn Vương gia tôn quý!
.
Nghiêm Dục Phong không nói, tự ý ôm Hi Trần hướng dục trì đi đến, mang tiểu hài tử này ngồi xuống ở cạnh hồ, lại tự mình với vào trong ao, một tay cầm lấy gáo nước đầy nhẹ nhàng đổ xuống đầu Hi Trần. (Keng: sặc chết thằng nhỏ T^T)
.
Hi Trần thụ sủng nhược kinh nhìn hàng động của nam nhân, Mình. . . . mình là hạ nhân hèn mọn, sao có thể để người có địa vị tôn quý như Vương gia lại hạ thấp thân phận thay mình tắm rửa chứ! Vội vàng ngăn hành động tiếp theo của nam nhân lại, Hi Trần cất tiếng nhỏ như muỗi: “Vương, Vương gia. . . . Nô tài có thể. . . . tự mình tẩy mà. . . . . .”
.
“Câm miệng!” Một lời rét lạnh làm Hi Trần sợ tới mức câm như hến, không dám có nửa phần hành động mù quáng.
.
Đợi bé tự tẩy hảo, chỉ sợ trời đã sáng, y cũng không có thời gian rảnh rỗi chờ, Nghiêm Dục Phong lặng im không lên tiếng, bàn tay to cường ngạnh ở trên tóc Hi Trần làm ướt rồi quét chút hương tinh (chắc tương tự xà phòng ha các nàng),động tác tuy dùng sức nhưng lại không mất ôn nhu nhàn nhã mà tháo gỡ những sợi tóc rối, Nghiêm Dục Phong khẽ cau đôi mày anh tuấn, sợi tóc trong tay không mềm mại tựa như một đống rơm rạ khô héo, không khí xung quanh đầy vẻ trầm lặng, thân mình gầy như que củi so với trước kia thương tích nhiều hơn vô số, khuôn mặt tuấn tú phát lạnh, xem ra. . . . Hạ nhân trong phủ thật là lớn mật!
.
Gội sạch mái tóc của Hi Trần, Nghiêm Dục Phong cầm lấy mộc hương bắt đầu thoa lên thân thể Hi Trần, Hi Trần ngượng ngùng bất động ngồi bên cạnh hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhiễm thượng một tầng đỏ ửng, tùy ý bàn tay to của Nghiêm Dục Phong bắt đầu từ trán, mặt, mũi, môi, đến cổ, trước ngực, sau lưng, cánh tay của bé, tuy rằng động tác không tính là ôn nhu, nhưng mỗi khi đụng tới miệng vết thương đang bong da tróc thịt của Hi Trần, thì luôn tận lực nhẹ nhàng không làm đau bé.
.
Nhìn đến cánh tay kia cơ hồ hoàn toàn gãy, trong mắt Nghiêm Dục Phong lại hiện lên một tia áy náy cùng hối hận, động tác trong tay càng ôn nhu, tựa như sợ chạm đau Hi Trần.
.
Loại này động tác làm cho nội tâm nhỏ bé của Hi Trần trong nháy mắt xuất hiện một loại cảm giác không biết gọi tên, từ trước đến nay chưa từng có ai đối với bé tốt như vậy, đã lớn ngần này, đây là lần đầu tiên bé được tắm nước nóng. . . . Ôn thủy xoa dịu thân thể hơn mười năm lạnh lẽo, khiến bé nhịn không được muốn níu giữ khoảnh khắc ấm ấp này.
.
Hi Trần nhân lúc Nghiêm Dục Phong vốc nước giội trên người mình, không chú ý đến tay trái đang đau, vụng về mà nhẹ nhàng thu về hai tay, mò vào trong làn nước ấm áp, bé ngây ngốc mà nở nụ cười, thật. . . . nước ấm thật! Từ làn nước trong suốt trên tay, nhấp nhô phản chiếu khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ không tỳ vết.
.
Hi Trần nâng mắt trộm liếc nhìn Nghiêm Dục Phong, khuôn mặt băng lãnh không chút thay đổi, đôi mắt thâm thúy của y giống hệt như chủ nhân của nó, cũng lạnh lùng băng lãnh không hề có một tia nhân khí.
.
Vương gia. . . . sẽ tức giận. . . . Mình là cái nô tài đê tiện, lại vì lão gia tiểu thư mà lừa y, y nên đem mình thiên đao vạn quả*, ngũ mã phanh thây*, nghe nói đắc tội hoàng thân quốc thích kết cục đều là như vậy. . . . Nhưng trừ bỏ một đêm tra tấn kia ra, thời điểm khác vương gia thật sự đối với mình tốt đến mức không thể hơn được nữa, Vương gia. . . . Vì cái gì lại đối với mình tốt như vậy?
.
Không phải không thấy được Hi Trần đang hồn nhiên mà lén lút nghịch nước, Nghiêm Dục Phong chỉ tà tà cười, thừa dịp lúc Hi Trần đang sững sờ, bàn tay to đã chậm rãi đi xuống khi đến bụng, khéo léo xoa nhẹ cùng thong thả tẩy trừ phân thân non nớt giữa hai chân Hi Trần, Hi Trần bối rối cấp bách mà khép hai chân muốn che giấu, lại bị y nhanh tay nhanh mắt gạt ra trước.
.
“Ân. . . . Vương. . . . Vương gia. . . . !” Hi Trần không có sức lực cự tuyệt động tác của nam nhân, ngay cả nơi dơ bẩn này, Vương gia vẫn ôn nhu như thế, bé thật sự không đáng được Vương gia đối đãi như vậy. . . . . .
.
Khóe miệng Nghiêm Dục Phong giương lên một nụ cười tà, tay tiếp tục chuyển qua bên trong bắp đùi, hướng đến tiểu huyệt ẩn núp phía sau, ngón tay thon dài khẽ ấn vào cánh cửa khép kín, bất ngờ bên tai lần thứ hai nghe được tiếng hít thở kinh ngạc.
.
“Đau không?”
.
Bàn tay to cường ngạnh gạt hai chân Hi Trần ra, thấp thoáng thấy hậu huyệt bị thương không nhỏ, vết thương vẫn có chút rách. Đêm hôm đó nhìn thảm trạng tại hạ thân Hi Trần cơ hồ máu chảy thành sông, y biết bé bị thương rất nặng, không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn khỏi hẳn, huống chi vật nhỏ này thừa dịp Lăng Ngữ Hàn không ở trong phủ lén lút trốn về làm việc chuộc tội, căn bản không có thời gian chăm sóc vết thương kia.
.
Hi Trần mím môi nín thở, nhớ lại khi đó thống khổ cùng sợ hãi như thủy triều ập đến, thân thể vì tiểu huyệt phía sau cứng ngắc gắt gao co lại, tay phải nắm chặt bên sườn, sợ ngón tay nam nhân kiên quyết tiến vào, hắn vội vàng lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt mở miệng: “Hồi bẩm Vương gia. . . . Không, không đau . . . . Đã không đau nữa . . . .”
.
Hừ! Mạnh miệng! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch liền biết, vết thương này căn bản không hảo, thật không hiểu bé làm thế nào có sức lực chống đỡ nhiều ngày như vậy.
.
Nghiêm Dục Phong hạ mắt xuống đưa tay dời đi, không để ý Hi Trần thở phào nhẹ nhõm như tránh được một kiếp, y tiếp tục tẩy trừ hai chân nhỏ gầy tinh tế của Hi Trần .
.
Phút chốc, ưng nhãn sắc bén nheo lại, lúc trước khi Lăng Ngữ Hàn nói với y, y vẫn chưa nhìn kỹ. Hiện tại chính mắt nhìn thấy, phía sau xương bánh chè đùi phải của Hi Trần có một đường sẹo dài, vết sẹo xấu xí từ xương đùi đến cẳng chân vẫn chưa hoàn toàn liền lại, nhìn tình hình cũng biết, sau khi xương gãy chỉ làm chút xử lí đơn giản thôi, do có chút hiểu biết y thuật, Nghiêm Dục Phong nhìn ra được lúc ấy khi xương đùi ở chân bị gãy sẽ là cảnh tượng máu tươi đầm đìa kinh khủng thế nào.Y xoa nhẹ vết sẹo kia hỏi, “Chân, làm sao mà gãy?”
.
Hi Trần nhất thời bị hỏi, tựa như bị người khác vạch trần vết sẹo mà khó chịu, bất giác co lại cái chân khó coi dị dạng, che giấu ánh mắt ảm đạm, cất tiếng nho nhỏ: “Hồi bẩm Vương gia. . . . dạ. . . Là bị lão gia. . . . Đánh gãy. . .”
.
Cái loại đau này, Hi Trần thế nào cũng quên không được, nghĩ lại kí ức lúc đó, bé chỉ biết là lão gia thực sinh khí, thực sinh khí, cầm roi hung hăng mà quất trên người bé, khi bé còn đang liều mạng xin tha thứ, trên đùi một trận đau nhức làm cho bé ngay cả khóc, cầu xin tha thứ cũng không có khí lực, thậm chí không dám quay đầu lại xem chân đang huyết nhục mơ hồ, ngay khi sắp mất đi ý thức, Hi Trần mới nhìn thấy bên ngoài nhũ mẫu vội vã gấp gáp trở về cứu mình, nếu không, bé đã sớm bị đánh đến chết .
.
“Tại sao?” Nghiêm Dục Phong nghi hoặc hỏi, sao lại ác độc như thế, cũng là hài tử của mình, cho dù không nhận, cũng không đến nỗi phải tàn nhẫn mà đánh gãy chân bé chứ?
.
Khẽ mím môi, Hi Trần ấp úng mà trả lời: “Hồi bẩm Vương gia. . . . Nô tài hồi nhỏ. . . . Nhũ mẫu lén trộm cho nô tài chút màn thầu. . . Chính là. . . . Nô tài. . . . Khụ. . . . Đem màn thầu đưa cho một vị đại ca ca ăn. . . . Sau lại. . . . Bị lão gia phát hiện. . . . Lão gia thực sinh khí. . . . Mới. . . . Đánh gãy chân nô tài. . . . . .”
.
Hi Trần không phải cố ý muốn làm lão gia tức giận. . . . chính là bé cảm thấy được vị đại ca mồ côi không nơi nương tựa kia hảo đáng thương. . . . Ít nhất bé còn có nhũ mẫu thương mình, nhưng đại ca ca này lại còn gắt gao ôm đại tỷ tỷ kia không nhúc nhích, cái gì đều không có. . . . Y nhất định so với bé cần màn thầu này hơn. . . . Nhưng bé không biết rằng. . . . Sẽ làm cho lão gia tức giận lớn đến như vậy. . . .
.
Nghiêm Dục Phong ngẩn ra, trong đôi mắt sắc bén tựa hồ hiện lên gì đó, y bất giác nhíu mắt nhìn vết thương ở tay phải Hi Trần, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy trên tay trừ bỏ vết quất roi mây còn có mờ nhạt một dấu răng cắn đã lâu, tim y đập mạnh loạn nhịp, trước mắt Hi Trần tựa như cùng tiểu quỷ bẩn thỉu năm đó mơ hồ lại rụt rè hòa quyện thành một.
.
Khó trách, y luôn cảm thấy được mình đã từng nhìn thấy đôi mắt này, nguyên lai. . . . Đây chính là vật nhỏ năm đó cho dù thức ăn bị y làm hỏng, vẫn là không thay đổi dự định ban đầu một lòng một dạ muốn đưa cho y ăn, chỉ vì mấy cái màn thầu cứng như đá, cư nhiên bị thân sinh phụ thân không thừa nhận đánh đến gãy chân, lúc ấy, hài tử này bất quá cũng mới năm tuổi mà thôi? Khi đó bé là như thế nào lần lượt chịu đựng cái loại thống khổ này, như thế nào tiếp tục sinh tồn chứ?
.
“Không hối hận?” Nghiêm Dục Phong cười lạnh hỏi.
.
Bất luận kẻ nào gặp phải loại sự tình này nhất định đều ân hận lúc đầu đã làm sai, lúc đó vật nhỏ này không nên cho y màn thầu kia, để y có khí lực chống đỡ bản thân, giữ vững ý niệm của mình, cố gắng giữ gìn mạng sống, để rồi mười một năm sau số phận run rủi đưa đến bên y người vì y mà nhận lấy tận cùng đau khổ.
.
Hi Trần lắc lắc đầu, bé kiên định nói: “Hồi Vương gia. . . . Nô tài không hối hận. . . . Nô tài. . . . Chỉ hy vọng vị đại ca ca kia về sau có thể tìm được người nhà của mình, như vậy. . . . vị ca ca đó sẽ không khổ sở nữa. . . .”
.
Cho dù thời gian có quay ngược, Hi Trần vẫn quyết định làm như cũ, bất quá là chặt đứt một chân thôi, ít nhất vẫn có thể đi, nhưng vị đại ca ca ấy mất đi người nhà, cái gì cũng không có , tính ra, đại ca ca so với bé càng đáng thương hơn. . . . . .
(beta: có lẽ bé nên uống thêm Friso để bổ sung gấp DHA =.=!)
.
Nghiêm Dục Phong lặng im không nói, năm tuổi bị đánh gãy chân, mười sáu tuổi bị Sở Thiên Nghiêu cương quyết ép buộc thay thế tỷ tỷ đưa tới vương phủ, cả đời đều bị người khác nhạo báng cùng làm nhục, mà hết thảy những điều này. . . . do tên đầu đầu sỏ là mình gây ra?
.
Mãi cho đến khi Hi Trần phát ra tiếng ho khan rõ ràng thì thần trí nam nhân mới thanh tỉnh lại, Nghiêm Dục Phong cúi đầu nhìn hai cánh tay nhỏ kia gắt gao ôm quanh thân mình không ngừng run rẩy, cơ thể ngồi ở bên cạnh ao không có gì che đậy, trên vách núi đá, gió lạnh không ngừng thổi xuống quét qua thân thể đơn bạc ướt sũng của Hi Trần, đôi môi tái nhợt sớm đông lạnh biến thành màu tím, thân mình mệt mỏi không thôi, cơ hồ nhanh chóng làm cho bé mất đi ý thức, nhưng vẫn là kiên cường mở to mắt cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh, vỗ nhẹ trán bé, Nghiêm Dục Phong mới phát hiện nhiệt độ cơ thể Hi Trần nóng đến dọa người.
.
Nghiêm Dục Phong thầm giận, vật nhỏ này. . . . Thân mình khó chịu cũng không thèm lên tiếng một cái!
.
Nhanh chóng đem Hi Trần ôm vào trong hồ, tẩy trừ hết bọt trên người bé, liền đem bé đặt trên bậc thềm ẩn trong nước hồ, để cho nước hồ ấm áp làm ấm lại thân thể lạnh như băng của bé, rồi sau đó xoay người sang chỗ khác rất nhanh mà tự tắm rửa.
.
Tắm rửa xong, Nghiêm Dục Phong bế Hi Trần gầy yếu không chút trọng lượng bên cạnh ao lên, người kia kinh hô một tiếng, giãy dụa yếu ớt muốn xuống dưới, lại bị ánh mắt băng lãnh của nam nhân trừng không dám động đậy.
.
Nghiêm Dục Phong cầm lấy ngoại bào của chính mình đang vắt trên giá khoác lên thân mình đơn bạc của Hi Trần, Hi Trần khiếp sợ nói: “Vương, Vương gia. . . . Nô tài chính mình. . . . Có quần áo mặc mà. . .”
.
Nếu như bị người khác biết bé mặc xiêm y của Vương gia, không biết lại phải nghe bao nhiêu lời châm chọc nhạo báng, đưa tay muốn nắm lấy quần áo rách nát nằm trên mặt đất, lại bị Nghiêm Dục Phong nhanh chóng chế trụ cổ tay, mà y cũng chỉ mặc chiếc áo mỏng đơn giản, nhẹ nhàng ôm lấy Hi Trần bước nhanh hướng tới tẩm phòng của mình.
Ghế thái sư: nó đêy
thiên đao vạn quả: tùng xẻo =)) , hình phạt trói 1 ai đó và bắt đầu cầm dao lóc từng miếng thịt xuống, cho đến khi chỉ còn lại xương trắng =))
Ngũ mã phanh thây: cột tay, chân và cổ vào 5 con ngựa, thúc cho 5 con ngựa chạy về 5 phía, hãy tưởng tượng cái người bị bột ở giữa sẽ ra sao =)),đương nhiên bị xé thành 6 mảnh, gồm đầu, 2 tay, 2 chân, và cái thân
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]