Đinh Điển kể tiếp:
Phương Đông trời vừa hửng sáng, ta cùng nàng chia tay, trở về nhà giam.
Lúc này tuy ta có thể ra khỏi nhà ngục, nhưng hàng ngày ta thích ngắm hoa trên thành cửa sổ, nên ta định vĩnh viễn không bỏ đi nữa...
Thậm chí có người hành thích Lăng Thoái Tư, ta vẫn giải cứu lão, vì... lão mà bị thích khách giết đi thì một mình Sương Hoa phải lênh đênh trơ trọi, không còn chỗ nào nương tựa.
Y nói tới đây, thanh âm dần dần nhỏ đi.
Địch Vân liền tìm lời an ủi:
– Đại ca cứ yên tâm. Nếu quả đại ca hết đường điều trị, tiểu đệ nhất định đem đại ca hợp táng với Lăng tiểu thư. Tiểu đệ chẳng ham muốn võ kinh, kiếm quyết chi hết. Dù đại ca có đọc, tiểu đệ cũng nhất quyết không để lọt vào tai.
Nét mặt Đinh Điển lộ vẻ vui mừng một cách thành thật đáp:
– Hảo huynh đệ! Ta kết giao cùng huynh đệ thật đã không uổng. Huynh đệ chịu lời hợp táng ta với nàng cùng một chỗ, ta rất vui mừng, chết đi cũng nhắm mắt được...
Thanh âm mỗi lúc một yếu ớt, Đinh Điển nói tiếp:
– Nếu huynh đệ tìm được kho tàng này, bất tất phải giữ làm của riêng mình, nên đem cứu cấp cho bọn người khổ sở trong thiên hạ. Những kẻ cùng khổ ở đời như anh em ta trên đời phỏng có thiếu gì? Nếu huynh đệ không chịu nghe để ghi nhớ Liên Thành Quyết thì sau khi ta chết đi là thất truyền, há chẳng đáng tiếc?
Địch Vân gật đầu vì chàng nhận ra lời Đinh Điển nói rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-thanh-quyet/195579/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.