Đột nhiên chàng nghe phía trong cửa sổ nhà từ đường bật tiếng lách cách dường như có người.
Chàng liền nép mình đứng dưới cửa sổ không dám cử động.
Lát sau, cửa sổ kẹt mở một người đi ra.
Tuy trời tối, Địch Vân cũng trông rõ mụ khất cái đầu bù tóc tối.
Ban đầu chàng còn lưu tâm đề phòng vì tưởng là địch nhân, sau nhận ra mụ khất cái tầm thường, liền không để ý nữa bụng bảo dạ:
– Mụ khất cái dùng ngôi nhà từ đường đổ nát này làm chốn an thân mà ta còn ở đây quấy rầy là không nên, chẳng hiểu sao Phương muội mãi không trở về?
Không Tâm Thái đang mơ màng bỗng ọe một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc, khóc òa lên.
Nó vừa khóc vừa gọi:
– Má má! Má má!
Mụ khất cái giật mình kinh hãi co rúm người lại ẩn vào góc hành lang, hai tay ôm đầu.
Địch Vân khẽ vỗ lưng Không Tâm Thái, dỗ dành nó:
– Đừng khóc! đừng khóc! Không Tâm Thái đừng khóc nữa, má má sắp tới rồi! Má má sắp tới rồi!
Mụ khất cái thấy con nhỏ phát khóc, mà Địch Vân lại không có ý gia hại mình, mụ bạo dạn hơn một chút, liền đứng dậy, từ từ tiến lại giúp chàng dỗ dành Không Tâm Thái:
– Bảo Bảo ngoan lắm! Bảo Bảo ngoan lắm! Nín đi đừng khóc nữa, má má sắp tới rồi.
Mụ khẽ bảo Địch Vân:
– Có người ngủ rồi gặp quỉ, lại có người nửa đêm dậy xây tường, không...
không... tướng công đừng hỏi tiểu phu..... tướng công đừng hỏi tiểu phu.....
Mụ hơ hải nhì ngang nhìn ngửa, lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-thanh-quyet/1366848/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.