Chàng vừa hát vừa tiến đến trước mặt Bảo Tượng. Tuy chàng miễn cưỡng làm bộ thản nhiên, nhưng trái tim chàng đập loạn lên sắc mặt cũng hơi tái đi. 
Bảo Tượng không phát giác ra tâm tình của Địch Vân, hắn cười hề hề hỏi: 
– Tên chó đẻ A Tam kia! Người đi kiếm gì cho đại sư phụ ăn rồi đại sư phụ sẽ trọng thưởng. Có thịt heo mập không? 
Địch Vân lắc đầu hát: 
– Ở nơi hoang dã không heo... 
Chàng toan hát tiếp, Bảo Tượng quát lên: 
– Có thì ngươi bảo là có, không thì nói là không. Ta không cho ngươi hát nữa. 
Địch Vân thè đầu lưỡi ra làm bộ quỷ nhát, đáp: 
– Thằng chó ghẻ A Tam này quen hát sơn ca rồi, nói năng không thuận miệng. Đại sư phụ Ơi! Nơi đây phía trước chẳng có thôn trang, phía sau không quán bán hàng. Trong vòng mười dặm chẳng có một nhà nào, đại sư phụ đừng nói chuyện ăn heo mập nữa, ngay cơm trắng rau xanh cũng khó lòng kiếm ra. 
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp: 
– Cách đây chừng mười lăm dặm về phía tây tới một tòa thị trấn khá lớn. Ở đó có rượu có thịt, có gà có cá. Đại sư phụ muốn thứ gì sao không tới đó? 
Địch Vân tự biết lúc này không đủ sức giết Bảo Tượng để trả mối thù hắn đã chém vào thi thể Đinh Điển, chàng chỉ mong hắn tin lời đi về phía tây tìm ăn. 
Có rượu thịt càng hay mà không thì mổ con gà con vịt cũng được. 
Địch Vân trong lòng lúc nào cũng nhớ Đinh Điển. Chàng vừa nói vừa tiến vào trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-thanh-quyet/1366819/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.