Nam vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Alucard.
- Thua? Ngươi thua ư?
- Phải, ta đã thua.
Nhìn trong ánh mắt của hắn, Nam thấy được sự bái phục của Alucard. Có lẽ trước sự kiên cường của Nam, quyết không bỏ cuộc dù khả năng thắng bằng không, hắn ta cũng phải nể, nhất là trước một đứa tuổi mới đôi mươi như nó.
Ngay lúc đó, mọi người chạy đến chỗ Nam. Nakroth phủi áo quần nó:
- Nhóc có bị sao không vậy? Có sứt mẻ miếng nào không?
- Nhìn đi, em còn nguyên đây nè!
Veres đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi Lâm không bị thương gì nghiêm trọng. Nhưng cô ấy thắc mắc một điều rằng, tại sao Nam không chết sau vụ nổ đó.
Nakroth bảo:
- Cô nên trui rèn cho nó, để nó trở thành một chiến binh mạnh mẽ. Ta cảm thấy nó có tiềm năng đấy.
- Vâng. – Veres cười. Nụ cười ấy trông có vẻ hạnh phúc lắm.
- Còn thằng này – Nakroth chỉ vào tôi đang bất tỉnh trên lưng Nakroth – ĂN HẠI!
Veres và Nam giật mình. Huvai lại đổ dầu vào lửa:
- Đúng đó. Ăn hại lắm.
- NÀY! NGƯƠI NÓI CÁI GÌ ĐẤY! – Veres xông vào quát Huvai.
- Có nói gì đâu, ta chỉ nhắc lại lời của Nakroth thôi mà. Ăn hại, ăn hại, ha ha …
Veres không kiềm chế được cơn tức giận, cô rút dây xích, quay một vòng trói hắn.
”KENG”, Huvai giật lấy thanh kiếm từ tay Lâm đỡ lại. Nakroth phải hét to:
- IM LẶNG HỘ CÁI COI!
Mọi người ngưng chiến. Veres quay sang Nam:
- Mà nhóc này, sao nhóc lại sống được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-quan-mobile-du-hanh-athanor/94347/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.