Nửa đêm hôm đó, tôi đang thiu thiu mơ màng (do cố thức chăm Lunar) thì bất ngờ cô ấy hét lên:
- A..Anh Hùng ơi!
- Chuyện gì vậy? - Tôi giật mình - Cái gì vậy?
- Cục u của em ... nó đau quá!
Như một bản năng, tôi nhanh chóng vận ma thuật giảm đau. Khoan đã, hình như có cái gì đó nhớp nháp đang ngoe nguẩy bên trên cục u, nó trượt qua trượt lại. Nước trên đó cứ dính vào tay tôi, tối quá lại chẳng thấy gì, tôi đoán chắc là con giun (cơ mà giun nào to tổ bố vậy?). Dù vậy, với một căn bệnh lạ hoắc như "đạo cốc", tôi nghĩ chắc không có gì là không thể.
- Em ơi, cục u của em có cái gì như con giun ấy, nhớp nhớp ghê quá.
- Hu hu anh bứt nó ra giùm em đi.
Tôi hơi run, cái thứ kia nhớp nhớp thế này đụng vô tay tôi đã ớn chứ đừng nói đến việc bứt nó ra. Nhưng để thế này cũng không được.
- Đau không em?
- Hu hu đau lắm! Nó cứ ngọ nguậy đau lắm!
Tôi thầm nghĩ: "Cách duy nhất là kéo nó ra nhưng cũng tương đối rủi ro, nhưng không còn cách nào khác, chịu dơ tay một chút vậy.". Tôi lau sạch tay rồi nắm vào cái thứ nhớp nhớp ấy:
- Anh kéo ra đây, em cố chịu nha.
- Ưm ... ƯM ỨM ỨM ~ - Lunar cố mím môi nén đau - ƯM ỨM ƯM ƯM ~
- HỰ! - Tôi cố rút ra nhưng nó dai quá, kiểu như bị kẹt hay sao ấy - Sao mà khó kéo quá vậy!
Lunar hét lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-quan-mobile-du-hanh-athanor-quyen-2/1705950/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.