Chương trước
Chương sau
8.

Đoạn Tư Việt đồng ý làm tôi có chút lo lắng.

Tôi lập tức đứng lên, hít sâu một hơi:

“Chu Trừng, chúng ta chia tay đi.”

Lúc những lời này nói ra thàn lời, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.

Chu Trừng không hề ngạc nhiên, nheo mắt hỏi: “Lý do?”

“Lạc Vi tôi yêu đương không nói đạo lý, chỉ cần 100% tình yêu.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, “Mà Chu Trừng anh lại quản quá rộng, ngay cả Thái Bình Dương còn phải kính anh ba phần, tôi khinh thường níu kéo.”

Một bạn nam bật cười, mấy người bạn khác nhắc nhở hắn.

Tôi chậm rãi nói: “Anh dám dùng lương tâm rồi thề với trời, trong lòng anh chưa bao giờ động lòng với Trình Duyệt không?”

Chu Trừng im lặng.

Hắn mở miệng, cố gắng mấy lần nhưng không phun ra được chữ nào.

Trong mắt Trình Duyệt là sự vui mừng và kích động không che giấu được.

Trương Ngạn gãi tóc, mở miệng trong tình huống cấp bách: “Cam, không phải chứ, cậu thật sự có tình cảm với A Duyệt à? Vậy giờ phải làm sao? Chia tay thật à?”

“Chia tay.” Tôi nói rõ, “Tôi rời hắn vẫn còn nhiều người theo đuổi lắm.”

Giây tiếp theo, cánh tay của tôi bị người kéo lại, một sức mạnh từ sau kéo tôi vào

một cái ôm ấm áp.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị người hôn.

Mọi người ngồi ở đây đều khiếp sợ hít sâu một cái, thậm chí còn có người đứng dậy.

Mặt tôi đỏ bừng, trong lòng gào thét ----

Mọe nó, Đoạn Tư Việt, tôi không bảo anh hôn lên môi tôi vậy, hôn mặt là đủ rồi mà á á á.

Nhưng Đoạn Tư Việt lại nhắm mắt hôn sâu vô cùng, lát sau, anh mới buông tôi ra, trở lại chỗ cũ, đỏ mắt liếm môi, anh bây giờ như con hồ ly đang thỏa mãn vậy.

“Lạc Vi, quen anh đi, ở trước mặt anh em không cần nói đạo lý gì cả. Bởi vì anh sẽ luôn thiên vị em.”

9.

Kết thúc buổi họp hôm đó, Đoạn Tư Việt kéo tôi ra cửa, Chu Trừng có vẻ muốn gọi tôi nhưng lại bị Trình Duyệt gọi lại, nói có chuyện muốn nói với hắn.

Trên đường về nhà, Đoạn Tư Việt chống cằm dựa vào cửa xe, tôi nghĩ anh sẽ nói gì với tôi, nhưng anh không nói gì cả.

Anh đưa lưng về phía tôi, chỉ thỉnh thoảng ho mấy cái, bả vai hơi run run.

Hai mươi phút sau, tôi tới nhà, tôi quyết định nói lời chào tạm biệt Đoạn Tư Việt.

Tôi chọt anh mấy cái, nhưng anh vẫn đang suy tư gì đó rất chăm chú, cuối cùng tôi đành kéo vai anh lại.

“Đoạn Tư Việt --- ý.”

Lúc này tôi mới biết, anh nghẹn cười cả quãng đường, hai má anh đỏ ửng như uống rất nhiều rượu, khóe miệng nhếch lên, ngẩn người khi bị tôi kéo qua.

“Gì vậy?” Anh chậm rãi nói, trong giọng còn mang thêm chút tủi thân.

“Anh cười gì thế?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“À, em hỏi cái đó à.” Đoạn Tư Việt ngồi thẳng người, anh không để ý phần áo bị nhăn của mình, bình tĩnh nhìn tôi nói từng chữ.

“Cười anh vừa mất nụ hôn đầu.”

10.

Định luật chuyển đổi đỏ mặt.

Bây giờ tôi đã đỏ mặt rồi.

11.

Đoạn Tư Việt, không phải chứ, anh có cái mặt như vậy cùng với gia thế giàu có thế kia mà ba năm ở nước ngoài không có người yêu á?

Nếu như làm mai thì chắc sẽ là mối tình đầu mất.

Như vậy tôi không phải đang cướp nụ hôn đầu cùng mối tình đầu của anh à?

Trong nháy mắt, trong đầu tôi không ngừng vang vọng mấy chữ chịu trách nhiệm với Đoạn Tư Việt, nhưng cuối cùng đều bị những lời nói của Lạc Vi mười tám tuổi côn vui vào ngày tốt nghiệp năm đó.

“Đoạn Tư Việt, anh không phải là gu của tôi, sau này đừng làm phiền tôi.”

….

“Tôi cảm thấy mình rất xấu xa.”

Đoạn Tư Việt nhướn mày: “Sao lại mắng mình vậy?”

Tôi nhìn anh nói: “Hôm nay tôi cứ như đang lợi dụng anh vậy, chọc giận Chu Trừng và Trình Duyệt. Nhưng bây giờ tôi thấy hai người họ không quan trọng như vậy. Anh có giận tôi không?”

“Ừ, có một chút.”

Đoạn Tư Việt dáp lại, quả nhiên trên thế giới ày chỉ có anh không lừa dối tôi.

Sau đó, chàng trai dán mặt lại gần tôi, dừng lại với khoảng các chưa tới năm cm, anh nhìn tôi chằm chằm, cẩn thận nói:

“Vậy em có muốn chịu trách nhiệm với anh không?”

12.

Tối đó trong nhóm cấp 3 của chúng tôi ồn ào.

Mọi người lên án Đoạn Tư Việt trêu chọc tôi.

Những người năm đó bị Đoạn Tư Việt dọa sợ vì tới gần tôi đã lớn gan hơn, đứng dậy nói anh không biết xấu hổ.

“Đả đảo Đoạn Tư Việt, hotgirl trường phải do tụi này bảo vệ!”

“Lúc trước tôi đã thấy cậu ta không tốt rồi, không ngờ lại xấu xa như vậy.”

“Đúng là cầm thú, tôi tự cho rằng mình đã mặt dày lắm rồi, ai ngờ mặt Đoạn Tư Việt còn dày hơn!”

“Tôi muốn khóc quá, ánh trăng sáng của tôi, nốt ruồi son của tôi, nữ thần trong mộng của tôi…. Cứ tưởng nữ thần chia tay thì tôi có cơ hội, ai dè bị tên này cưỡng hôn, tôi phải gi-ết cậu ta!!”

….

Cho đến khi tôi xuất hiện, tag anh rồi gõ:

“Xin chào, giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi.”

Mọi người đang nói chuyện líu lo trong nhóm ngừng lại.

Ba giây sau toàn bộ màn hình bị mấy bình luận “???” xâm chiếm.

Lúc này, người nào đó login.

Đoạn Tư Việt không biết làm sao lại đặt cái tên wechat dài như vậy, anh vừa xuất hiện gõ chữ đã hiệu quả hơn người khác rồi.

Chàng trai kiêu ngạo gõ một dòng chữ:

“@Lạc Vi, nhờ mối tình đầu chỉ dạy nhiều hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.