19.
Là Trình Duyệt.
Cô đang nắm tay đi với Chu Trừng, ánh mắt của hắn nhìn cô ấy tràn ngập tình yêu.
Trình Duyệt gắt giọng: “Cam, anh xem, đó là Vi Vi, sao không chào một tiếng?”
Chu Trừng lạnh giọng nói “Có gì hay mà phải chào hỏi cô ta chứ.”
Tôi không quan tâm, kéo Đoạn Tư Việt rời đi.
Chu Trừng là kiểu người không có được mới là tốt nhất.
Đợi đến khi hắn phát hiện đã mất tôi thật rồi, hắn sẽ hối tiếc.
Lúc lướt qua nhau, Chu Trừng đột nhiên mở miệng nói: “Lạc Vi, lúc quen cô, cô chưa từng nấu cơm cho tôi bao giờ, cùng là con gái nhưng A Duyệt nấu cơm rất ngon.”
Tôi cười lạnh nhìn hắn.
Đột nhiên tay tôi bi người nắm lấy, kéo về sau, một giọng nói vang lên bên tôi.
“Vi Vi không biết nấu cơm á? Nhưng lúc trưa cô ấy mới nấu cho tôi ăn đó.”
Đoạn Tư Việt mỉm cười ôm tôi vào ngực, “Thịt kho tàu, chân gà, cá kho ớt… Vi Vi, sao em giỏi thế?”
“?” Trên mặt Chu Trừng xuất hiện dấu hỏi.
“Vi Vi, đi thôi.” Đoạn Tư Việt nắm tay tôi ra vẻ muốn đi, “Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liêu nấu ăn, xem tối nay ăn gì.”
“Được.” Tôi không chút xấu hổ đồng ý, ôm lấy eo anh.
Quả nhiên Chu Trừng không cam lòng ngăn bọn tôi lại.
“Lạc Vi, tôi nghe không sai chứ? Cô biết nấu ăn?”
Mấy lời này làm ánh mắt của cô cứng lại.
Năm nhất tôi từng ở chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-that-tinh/2842536/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.