Một đám quái vật biển nói chúng đang rất đói bụng, bản thân điều này khá là rùng rợn, nhưng kết luận cuối cùng của đám quái vật biển ấy sau khi thương lượng vậy mà lại là chuẩn bị đi cướp bóc của con người, khiến người ta nghe vào thật sự không biết không biết nên khóc hay nên cười, có điều đương sự thì không có lòng dạ để cười, Lý Thiệu trượt chân một cái, suýt nữa ngã xuống đường núi, Na Lâm cắn môi không hé răng nhưng cả khuôn mặt cô đã trắng nhợt.
Nghe được sóng hạ âm chỉ có bốn người, An Lỵ quay đầu nhìn người đàn ông trung niên cuối cùng đó.
Mọi người cũng coi như là sống chết có nhau trong khoảng thời dài đến thế, nhưng cho tới giờ, vậy mà vẫn chưa đàng hoàng tự giới thiệu về mình, cho nên An Lỵ cũng không biết cái gã này tên gì, vốn làm nghề gì. Cô chỉ biết ông ta có siêu năng lực hệ gió, cụ thể có lợi hại không cũng chẳng rõ, ngoại trừ một lần giúp đỡ thổi gió buồm nhân tạo thì cũng chưa nói được đôi câu, nhưng có thể nghe được sóng hạ âm đã đủ cho thấy độ mạnh của siêu năng lực ông ta không yếu.
Lần đầu cô gặp người này là khi mọi người đang chuẩn bị lên thuyền cao su trốn chạy trên Nữ thần Thalassa, lúc ấy cái gã này hình như khoác một bộ vest nhãn hiệu không tồi, nhưng trên du thuyền có quá nhiều người có thân phận có lai lịch, mà An Lỵ thì chỉ có trí nhớ mạnh mẽ với quần áo.
Về phần người này, giây phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-quai-vat-bien/1663881/chuong-34.html