Đây có lẽ vẫn là tháng Giêng, nhưng đã không biết ngày nào nữa.
An Lỵ chạm vào đôi môi nứt nẻ, mệt mỏi nhìn mặt trời trắng lóa trên bầu trời, sẽ có cảm giác này, là vì mất sức và mất nước. Trên người ai nấy đều toàn là hạt muối, mới đầu còn có người lo ngại phóng xạ, cẩn thận lau nó đi, nhưng giờ đây chẳng ai thèm đoái hoài đến.
Một tiếng nước nặng nề, đó lại là một người bình thường đã chết vì tiếp xúc với nước biển nhiễm xạ quá lâu, thi thể bị đẩy xuống biển, thức ăn và nước uống do anh ta cất giữ được người cùng thuyền nhận lấy. Hồi đầu người ta còn đỏ mắt vì vài thứ này, hoặc là nhìn thi thể mà thương cảm, nhưng bây giờ họ đã không còn bất cứ cảm giác nào.
Họ tê tái nhìn mặt biển nơi chân trời, lặng lẽ đếm số thức ăn còn dư có thể chống đỡ được bao lâu.
Một bầu không khí tuyệt vọng khác thường đang lan tràn.
Họ cần phải tìm cách khác, dù họ có bắt được cá, hay cướp nước uống của người khác, thì những vật tư ít ỏi đó sẽ chỉ đủ để trì hoãn thêm một hai ngày. Không còn ai chèo nữa, ngay cả Lý Thiệu cũng co cổ nằm trên thuyền bơm hơi phát ngốc, nếu không muốn ngày mai là ngày cuối cùng của đời họ, thì đừng tìm đến cái gọi là đảo nữa, mà hãy gìn giữ thể lực của mình nhiều nhất có thể.
"Khốn nạn, chúng tôi đều tin lời ông nói, kết quả thì sao!!"
Một người đàn ông trẻ tuổi dữ tợn nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-quai-vat-bien/1663871/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.