Trên giường, Lâm Miên bị Phó Tranh ôm chặt trong lòng.
Lâm Miên dang hai tay, vỗ mạnh vào lưng Phó Tranh: "Phó Tranh, được rồi, tớ sắp không thở được nữa rồi... Tớ không phải cục đất sét... Cậu bóp cổ tớ làm gì? Khụ khụ..."
Phó Tranh nới lỏng tay một chút, không nói gì, nhưng vẫn ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào hõm vai cậu, áp sát vào cổ cậu.
Lâm Miên cuối cùng xác nhận với hắn: "Vậy bây giờ chúng ta chính thức yêu nhau rồi, không được hối hận đâu."
"Ừ." Phó Tranh cúi đầu, ậm ừ đáp lại: "Miên Miên, tớ sẽ cố gắng."
Cố gắng học tập, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, cố gắng để Miên Miên không hối hận.
Hai người lại ôm nhau một lúc.
Lâm Miên vỗ vai Phó Tranh, như một con cá trườn ra khỏi vòng tay hắn, nằm lại trên giường, kéo chăn mỏng đắp lên người.
Phó Tranh cau mày: "Miên Miên, cậu làm gì vậy?"
"Ngủ." Lâm Miên ngáp một cái, lý lẽ hùng hồn: "Bây giờ chúng ta không cần dậy sớm học tiếng Anh nữa, mới tám giờ thôi, ngủ thêm một lát."
Lâm Miên chỉ vào mặt hắn: "Phó Tranh, cậu cũng nên ngủ thêm một lát đi. Mặt cậu có quầng thâm kìa, tối qua cậu không ngủ ngon à? Hồi hộp quá sao?"
Còn dám hỏi.
Còn không phải vì cậu sao?
Lâm Miên kéo góc chăn, đắp lên người hắn: "Ngủ đi."
Phó Tranh thuận thế nằm xuống, ôm lấy eo Lâm Miên, ấn cậu vào lòng mình.
"Khoan đã!" Lâm Miên kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-cua-truc-ma-phao-hoi/3550903/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.