Chương trước
Chương sau
Lại là một tuần mới.

Lâm Miên đeo cặp, ngồi ở yên sau xe máy, hai tay ôm lấy eo Phó Tranh.

Phó Tranh rõ ràng có chút không thoải mái, chạy xe rất chậm, còn không ngừng cúi đầu nhìn đôi tay quấn lấy nhau của Lâm Miên.

Một lúc lâu sau, hắn mới lấy hết cam đảm mở lời: "Miên Miên, ôm chặt quá."

"Ha——" Lâm Miên vừa ngáp, không nghe thấy, "Hả?"

Phó Tranh khựng lại: "Ôm chặt quá."

"Ồ." Lâm Miên lúc này mới hơi nới lỏng tay.

Phó Tranh còn chưa kịp thở phào, thì ngay giây tiếp theo, Lâm Miên lại tựa đầu vào lưng hắn.

Phó Tranh theo bản năng thẳng lưng, nắm chặt tay lái.

Tất nhiên Lâm Miên cũng nhận ra sự căng thẳng của hắn, nhíu mày, thò đầu ra nhìn hắn.

Lạ thật.

Qua lớp áo đồng phục ngắn tay, Lâm Miên véo bụng Phó Tranh một cái.

Phó Tranh càng căng cứng hơn, đầu xe máy vô thức lắc một cái.

Nếu không phải đang chạy xe, Miên Miên còn đang ngồi trên xe, hắn chỉ muốn nhảy xuống ngay lập tức.

Thật quá đáng mà!

Như thường lệ, Phó Tranh dừng xe máy ở vỉa hè đối diện trường.

Hắn dùng khóa bảo hiểm khóa bánh trước của xe, vừa đứng dậy, thì đụng phải Lâm Miên.

Lâm Miên ôm cặp, khom lưng, đang chăm chú quan sát hắn.

Phó Tranh bị cậu dọa sợ, lùi lại một bước: "Miên Miên, cậu làm gì vậy?"

"Tớ còn muốn hỏi 'cậu làm gì' cơ." Lâm Miên thẳng người dậy, "Mấy hôm nay cậu sao sao ấy?"

Đúng lúc này, tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp của trường vang lên.

Phó Tranh quay đầu nhìn lại, bên kia đường những học sinh khác đều bước nhanh hơn, đi về phía trường.

"Miên Miên, mau đi thôi, sắp muộn rồi."

"Ồ."

Hai người sóng vai băng qua đường, đi về phía trường.

Lâm Miên quay đầu lại, thấy khoảng cách giữa cậu và Phó Tranh chỉ bằng một nắm tay, giống như một vực thẳm ngăn cách.

Lâm Miên nhăn mặt, như một cục kẹo cao su, trực tiếp dính chặt lên.

Phó Tranh theo bản năng muốn giãy ra, nhưng bị Lâm Miên ôm chặt lấy cánh tay.

"Phó Tranh, mấy hôm nay cậu cứ sao sao ấy." Lâm Miên nghi hoặc, "Sao tớ cứ đụng vào cậu là cậu phản ứng dữ dội thế?"

Phó Tranh không thể rút cánh tay lại, chỉ có thể hơi giơ lên một chút, để Lâm Miên cách xa hắn hơn: "Có sao?"

"Có chứ." Lâm Miên chọc hắn một cái, "Cậu xem này. Cậu bị sao vậy?"

Phó Tranh hắng giọng: "Miên Miên, chúng ta đều đã lớn rồi."

"Hả?" Lâm Miên tỏ vẻ khó hiểu.

"Tớ nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách."

Lâm Miên trợn tròn mắt: "Cậu nói lại lần nữa xem nào?"

Phó Tranh đón lấy ánh mắt của cậu, nhưng đột nhiên có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên giữ khoảng cách."

Từ tối thứ Sáu tuần trước, khi hắn bị Miên Miên dụ dỗ đọc truyện đó, thì cả người hắn đã không bình thường rồi.

Hắn đã ba đêm liên tiếp mơ thấy cảnh trong truyện.

Lớp học tối tăm, rèm cửa màu xanh lam và con hẻm dài gần nhà.

Cái ôm đơn giản, cái nắm tay thăm dò và nụ hôn tạm biệt ngây ngô khi sắp về nhà.

Tất cả các cảnh trong truyện, hắn đều có thể tìm thấy dấu vết trong thực tế.

Điểm khác biệt duy nhất là hai nhân vật chính trong sách đã đổi người.

Mỗi lần Lâm Miên đưa tay chạm vào hắn, cướp đồ ăn của hắn, thậm chí là khi ngủ, vung tay đánh hắn, hắn đều không kiềm chế được mà nhớ đến những chương đã đọc trước đó.

Hắn không phân biệt được thực tế và tiểu thuyết, giống như bị nhập ma trong phim truyền hình vậy.

Vì vậy……

Mặc dù rất không nỡ, nhưng để bảo vệ Miên Miên, tốt nhất hắn nên tránh xa Miên Miên.

Lâm Miên không thể tin nổi nhìn hắn, đánh hắn một cái: "Tối qua cậu ngủ với tớ, cậu không nói là cậu lớn rồi, cậu lớn lên trong một đêm đúng không?"

Phó Tranh nghẹn lại, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai nghe thấy, mới nhỏ giọng nói: "Miên Miên, đừng nói như vậy."

Sẽ dọa chết người đi ngang qua mất!

Lâm Miên hỏi: "Cậu thật sự không quen à?"

Phó Tranh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm."

Lâm Miên lý lẽ hùng hồn: "Vậy thì cậu hãy tập lại đi."

Phó Tranh kinh ngạc: "Miên Miên..."

Lâm Miên bám chặt lấy cánh tay Phó Tranh, gần như treo trên đó: "Tập lại đi, nếu không tớ sẽ mách chú Phó..."

Lâm Miên còn chưa nói hết lời thì đột nhiên cậu thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đây là...

Lâm Miên dụi dụi mắt, có chút nghi ngờ về những gì mình nhìn thấy: "Là cậu ta sao? Nhưng không phải tóc cậu ta đỏ à?"

Ngay giây tiếp theo, nam sinh đeo cặp sách kia cũng chú ý đến cậu, vẫy tay với họ: "Chào buổi sáng, các bạn của tôi."

Nghe thấy giọng nói và ngữ điệu quen thuộc, Lâm Miên buông Phó Tranh ra, chạy tới: "Ê, cậu bạn đẹp trai, cậu là ai thế?"

Phó Tranh cúi đầu nhìn cánh tay trống không của mình, mím chặt môi, sắc mặt hơi chìm.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Miên.

Lâm Miên đang vây quanh nam sinh đó, háo hức hỏi han.

"Chu Tự Viễn, sao cậu lại nhuộm tóc đen rồi? Hôm nay cậu còn mặc đồng phục nữa? Cậu còn đeo cặp sách tử tế thế này? Trời ơi! Cậu không phải Chu Tự Viễn, rốt cuộc cậu là ai?"

Lâm Miên không thể tin được, liên tục thốt lên những lời kinh ngạc.

Ngàn vạn câu hỏi, vô số thắc mắc, hội tụ thành một câu nói——

"Cậu bị kích thích gì thế?"

"Sao cậu đột nhiên 'hoàn lương' rồi? Có phải tuần trước họp phụ huynh về nhà, bố mẹ cậu đánh cậu không?"

Chu Tự Viễn cứng miệng: "Không có chuyện đó, bọn họ không dám đánh tôi."

"Thật không?"

"Không đánh, chỉ vỗ hai cái."

Lâm Miên biết ngay mà, không chút nghĩa khí cười phá lên.

Chu Tự Viễn chuyển chủ đề: "Cái kia... bây giờ tôi cũng phải bắt đầu học rồi, lúc cậu đến phòng tự học thì gọi tôi."

"Hả?" Lâm Miên càng ngạc nhiên hơn, "Cậu... tại sao vậy? Chẳng phải cậu nói là, có đánh chết cậu, cậu cũng không học sao?"

"Bởi vì..." Giọng Chu Tự Viễn ngày càng nhỏ, không nghe rõ một chữ nào.

"Cái gì?"

"Bởi vì..."

"Cái gì cái gì? Cậu nói cái gì vậy? Nói nhỏ như muỗi kêu thế."

Chu Tự Viễn dứt khoát liều lĩnh, nói lớn: "Bởi vì bố tôi muốn chuyển tôi khỏi lớp thực nghiệm, tôi đã cược với bố tôi, nếu tôi học hành chăm chỉ, thi giữa kỳ vào bảng danh dự, thì tôi không cần chuyển lớp."

Lâm Miên bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ồ—— hóa ra là vậy—— cậu không muốn xa học sinh giỏi——"

"Im miệng." Chu Tự Viễn nghiêm mặt, "Cậu ấy là người bạn đầu tiên tôi kết giao ở đây, rất có ý nghĩa."

"Hừm hừm." Lâm Miên khoanh tay, nhìn cậu ta đầy ẩn ý.

Cậu đã từng đọc tiểu thuyết đam mỹ! Đừng hòng lừa cậu nhá!

Đây là tình bạn đơn thuần sao? Rõ ràng là không!

Lâm Miên tự tin đưa ra kết luận: "Chu Tự Viễn, cậu xong rồi, cậu đã rơi vào lưới tình rồi."

"Cậu tưởng ai cũng giống Phó Tranh à?" Chu Tự Viễn hết nói nổi, "Nam nam nữ nữ... nam nam nam nam, yêu đương tình cảm, không lành mạnh."

Chu Tự Viễn chuyển chủ đề, vuốt mái tóc đen ngắn của mình.

"Vì vậy, để ở lại lớp thực nghiệm, chủ nhật tôi đã đi nhuộm lại tóc, tiện thể cắt tỉa luôn, thế nào? Không tệ chứ? Thợ cắt tóc nói tôi đẹp trai, cắt kiểu tóc nào cũng đẹp trai."

Lâm Miên đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu: "Đẹp trai đấy, đẹp hơn hồi cậu nhuộm tóc đỏ. Trước kia cậu để tóc đỏ, lúc đi về phía tôi, tôi cứ nghĩ cậu sẽ tống tiền tôi năm hào, rồi phóng xe máy có gắn loa đi khắp phố."

"Cút." Chu Tự Viễn kéo kéo đồng phục và dây đeo cặp sách trên người, "Đây là lần đầu tiên tôi mặc đồng phục, đeo cặp sách nghiêm chỉnh như vậy, thấy kỳ kỳ sao sao."

"Sau này quen rồi sẽ ổn thôi." Lâm Miên cười ngốc, "Chúc cậu thi giữa kỳ thành công, thành viên bảng danh dự khóa tới!"

"Cảm ơn nhé. Chúc cậu cũng thành công, học sinh tiến bộ vượt bậc."

Hai người vỗ tay nhau, rồi bắt tay thân thiện.

Đột nhiên, Chu Tự Viễn cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Cậu ta quay đầu lại, chỉ thấy Phó Tranh một tay đút túi, một tay xách dây đeo túi đeo vai, đứng sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị, ẩn hiện sát khí.

Chu Tự Viễn vội rụt tay lại, hoảng hốt: "Má nó chứ, Lâm Miên, bạn thân cậu lại bắt đầu rồi. Tôi đi trước đây, cho bạn cùng bàn xem kiểu tóc mới của tôi."

"Cái gì? Ai bắt đầu rồi?"

Lâm Miên vô tội nhìn, còn chưa kịp phản ứng thì Phó Tranh đã sải bước lên, vươn tay ra ôm lấy vai cậu.

"Còn nói nữa? Sắp muộn rồi."

Lâm Miên cố ý hỏi: "Không phải cậu muốn giữ khoảng cách với tớ sao?"

Phó Tranh nghiêm mặt, giọng nghiêm túc: "Đã khỏi rồi."

Kế hoạch "giữ khoảng cách với Miên Miên" của Phó Tranh đã bị hủy bỏ ngay sau khi Chu Tự Viễn xuất hiện ba phút.

Hắn đúng là bị thần kinh, mới nghĩ đến chuyện giữ khoảng cách với Miên Miên.

Nếu hắn giữ khoảng cách với Miên Miên, thì cái tên tóc đỏ chết tiệt kia... bây giờ là tóc đen, không phải sẽ càng gần Miên Miên hơn sao?

Miên Miên vậy mà còn khen cậu ta đẹp trai?

Chẳng phải chỉ nhuộm tóc đen thôi sao? Từ nhỏ đến lớn hắn đều để tóc đen, tại sao Miên Miên không khen hắn?

Giữ khoảng cách gì chứ? Bạn thân thì phải như cục đất sét, ngày nào cũng dính lấy nhau!

"Ồ." Lâm Miên như hiểu như không gật đầu, bị Phó Tranh ôm vào cổng trường.

Ngoài cổng trường, học sinh trực nhật mới đến thấy bọn họ, vừa định tiến lên thì bị một học sinh trực nhật khác ngăn lại.

Học sinh trực nhật đó giải thích: "Hai bạn này vẫn luôn như vậy, quen là được."

*

Hết tiết học đầu tiên của buổi sáng.

Lâm Miên ôm hai quyển vở ghi chép tiếng Anh, lên lầu tìm Thẩm Hành Chu.

"Học sinh giỏi, trả cậu đây, cảm ơn nhé."

"Đã hiểu hết các điểm kiến thức chưa? Bây giờ cậu có làm bài tập lớp dưới không? Cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy rất dễ!" Lâm Miên tự tin nói, "Tôi chép lại vở ghi chép tiếng Anh của cậu một lần, đại khái là có thể hiểu được."

"Liệu có hơi mất thời gian không?"

"Không đâu, tôi thường làm vài tờ bài tập, khi đầu óc mệt mỏi thì chép vở ghi chép, coi như thư giãn. Đến khi thư giãn gần đủ rồi thì lại làm bài tập, cứ luân phiên như vậy."

"Vậy thì tốt." Thẩm Hành Chu gật đầu, đưa cho cậu quyển vở ghi chép mới, "Đây là vở ghi chép tiếng Anh của tôi hồi lớp 10. Bây giờ ngoài việc xem vở ghi chép, cậu cũng phải tranh thủ thời gian học thuộc từ vựng, vốn từ vựng là quan trọng nhất."

Lâm Miên đưa hai tay nhận lấy quyển vở ghi chép: "Cảm ơn học sinh giỏi nha, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

"Ừ, cố lên." Thẩm Hành Chu nhìn cậu với ánh mắt vui mừng, giống như bà cố nhìn đứa trẻ đang lớn.

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hai người——

"Bạn cùng bàn, cậu ấy xem xong rồi, cho tôi mượn vài ngày nhé."

Lâm Miên giật mình, vô thức dang rộng hai cánh tay, che chắn trước mặt Thẩm Hành Chu: "Ai?"

"Tôi!" Chu Tự Viễn bất lực, "Cậu có hơi quá đáng không vậy? Tại sao mỗi lần tôi đến gần bạn cùng bàn của tôi, cậu đều căng thẳng đến mức phát sợ? Tôi là người xấu lắm sao?"

Lâm Miên nghiêm mặt: "Đúng vậy, tôi sợ cậu có ý đồ xấu với cậu ấy."

"Cậu tránh ra, tôi muốn nói chuyện với bạn cùng bàn của tôi."

"Không tránh."

Thấy Chu Tự Viễn xuất hiện, Phó Tranh đang khoanh tay đứng ở cuối hành lang bèn đứng thẳng dậy, đi về phía này.

Phó Tranh đi đến bên cạnh Lâm Miên, hỏi: "Sao thế?"

Lâm Miên chỉ vào Chu Tự Viễn: "Cậu ta đuổi tớ đi, còn không cho tớ nói chuyện với Thẩm Hành Chu."

Chu Tự Viễn tỏ vẻ khó hiểu, Lâm Miên trốn sau lưng Phó Tranh, ư, cậu ấy yếu đuối quá.

Chu Tự Viễn nổi hết cả da gà: "Tôi thật sự phục hai người rồi, xin hai người ngàn vạn lần đừng đi, cứ đứng ở đây, mãi mãi đứng ở đây."

Chu Tự Viễn nhìn lại Thẩm Hành Chu, đổi sang vẻ mặt đáng thương: "Bạn cùng bàn, cậu giúp tôi đi mà, cho tôi mượn vở ghi chép xem với."

Thẩm Hành Chu gật đầu: "Quyển này là của lớp 9, tôi cho cậu mượn quyển của lớp 7 trước, trưa về ký túc xá tôi lấy."

"Tuyệt quá, vậy là buổi học thêm mà tôi nói..."

Lâm Miên mở to mắt, nhìn Thẩm Hành Chu rồi lại nhìn Chu Tự Viễn.

Buổi học thêm nào? Buổi học thêm một kèm một?

Không! Không được!

"Tôi có thể cho cậu mượn vở ghi chép, cũng có thể giảng bài cho cậu, nhưng học thêm thì không được." Thẩm Hành Chu kiên quyết từ chối.

"Tại sao? Một giờ ba trăm? Năm trăm? Một nghìn?"

"Không phải vấn đề tiền bạc."

"Vậy là vấn đề gì?"

"Là vấn đề của cậu."

"Tôi có vấn đề gì?"

"Cậu hơi ngốc." Lâm Miên nhẹ nhàng nói, "Học sinh giỏi không tiện nói thẳng thôi.”

Chu Tự Viễn lại nghẹn lời một lần nữa, muốn đánh cậu, nhưng Lâm Miên lại trốn sau lưng Phó Tranh, cậu ta không đánh được.

Thẩm Hành Chu giải thích: "Không phải vì thế. Chỉ số thông minh của mọi người không chênh lệch quá lớn, nhưng... Chu Tự Viễn, nền tảng kiến thức của cậu quá kém."

"Ví dụ như bài toán trên sách là 'làm thế nào để nấu chín một bát mì', tôi chỉ cần bảo Tiểu Miên chuẩn bị mì và một nồi nước, đun nước sôi, đợi nước sôi thì cho mì vào, Tiểu Miên sẽ hiểu ngay, còn cậu..."

"Cậu không biết nước trong nồi thế nào mới là sôi, thậm chí cậu còn không phân biệt được đâu là mì, đâu là nồi. Cho nên tôi không thể dành nhiều thời gian để bù đắp những kiến thức cơ bản cấp hai này cho cậu, cậu chỉ có thể tự mình học."

"Cái gọi là học sinh giỏi kèm học sinh kém là không tồn tại. Tôi chỉ có thể giải đáp thắc mắc cho cậu sau khi cậu tự mình nỗ lực, không thể làm gia sư cho cậu, bao trọn việc học của cậu."

Thẩm Hành Chu muốn nói lại thôi: "Thật ra... Chu Tự Viễn, thứ bảy tuần trước tôi đã muốn nói với cậu, trong vòng một tháng, từ vị trí bét bảng, cậu muốn lọt vào bảng danh dự, gần như là không thể."

Chu Tự Viễn im lặng một lát, khi ngẩng đầu lên, cậu ta lại trở nên tự tin, nở nụ cười rạng rỡ: "Không thử thì làm sao mà biết không thể? Cậu yên tâm, tôi sẽ đi học bù kiến thức cơ bản."

Lâm Miên cũng gật đầu: "Ừ, biết đâu cậu ta thực sự có thể thì sao?"

Cậu ta là nhân vật chính mà.

Trên thế giới này chắc không có chuyện gì mà nhân vật chính không làm được nhỉ?

Thẩm Hành Chu nhìn vẻ mặt của họ, cũng không nói gì thêm, gật đầu: "Được rồi, vậy hai cậu cố lên, có vấn đề gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."

Nói xong, Thẩm Hành Chu quay người đi về.

Chu Tự Viễn cuối cùng hỏi một câu: "Bạn cùng bàn, hay là cậu mỗi ngày kèm tôi nửa tiếng?"

Lại một lần nữa nhận được câu từ chối, cậu ta nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chuyển ánh mắt sang Lâm Miên.

"Một trăm tệ, cậu kèm tôi học? Một giờ năm trăm, giữa kỳ tôi lên bảng danh dự, còn tặng cậu tiền thưởng."

"Tôi không biết tiêu nhiều tiền như vậy thế nào." Lâm Miên kiễng chân, ôm lấy vai Phó Tranh, "Hơn nữa tôi đã ở bên Phó Tranh rồi."

Phó Tranh khẽ gật đầu.

Đúng vậy, là tôi.

Miên Miên đã ở bên tôi rồi, cậu không có cơ hội đâu.

"Cậu đi tìm người khác đi, học sinh giỏi vừa nãy đã nói rất rõ ràng rồi." Lâm Miên ôm Phó Tranh rời đi, "Tạm biệt."

Chu Tự Viễn nhìn bóng lưng họ rời đi, vẫn không cam lòng, cuối cùng hét lên một câu: "Lâm Miên, không bảo cậu kèm tôi học, cậu cùng học với tôi đi, tôi mời cậu ăn KFC!"

Lâm Miên vô thức định quay đầu lại, sau đó bị Phó Tranh giữ chặt.

Phó Tranh nghiến răng nói: "Miên Miên, cậu còn muốn quay đầu lại sao?"

Lâm Miên chớp chớp mắt vô tội: “Tớ chỉ muốn quay đầu lại nói với cậu ta, tớ không thích ăn KFC, cũng không cần cậu ta mời, người bạn tốt nhất của tớ là Phó Tranh sẽ mời tớ ăn."

Vậy mới được.

Phó Tranh hắng giọng, cố gắng kìm nén khóe miệng đang cong lên.

"Phó Tranh, cậu sẽ mời tớ ăn phải không?"

"Ăn." Phó Tranh nghiêm mặt nói, "Tan học buổi tối đi ăn, mua suất ăn trẻ em, đồ chơi tặng kèm cũng cho cậu."

"Thật ra, so với gà rán và hamburger, tớ thích ăn bánh mì kẹp trứng ốp la với sốt tiêu đen hơn, trưa nay chúng ta đi ăn nhé."

"Ăn, muốn ăn gì thì ăn, tớ mời."

Chu Tự Viễn nhìn bóng lưng thân mật của họ, đột nhiên cảm thấy buồn bã.

"Bạn cùng bàn, cậu xem bọn họ kìa!"

Thẩm Hành Chu đang làm một bài kiểm tra nâng cao, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn, không thấy người đâu, thế là lại cúi đầu làm bài.

Chu Tự Viễn ngồi phịch xuống bên cạnh y, khoanh tay, nghiêm túc suy nghĩ những lời Thẩm Hành Chu vừa nói.

*

Một tuần sau, từ ngày 15 đến ngày 17 tháng 10, trong ba ngày liên tiếp, trường sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu.

Trong đài phát thanh, bản nhạc dành cho vận động viên được phát suốt ngày, ngay cả bên ngoài trường cũng có thể nghe thấy.

Vài giáo viên chủ nhiệm lớp 11 đã đi một vòng quanh sân vận động, xem một vài trận đấu, giúp ghi lại thành tích, sau đó lại bất ngờ quay lại——

Trở về tòa nhà học, gõ mạnh vào cánh cửa sắt lớn của lớp mình.

"Được rồi, học lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút, ra sân vận động đi dạo, thư giãn nào."

Giáo viên chủ nhiệm giống như đang lùa cừu, đuổi từng học sinh đang ở lại lớp làm bài tập xuống lầu.

Khi Lâm Miên và Phó Tranh bị đuổi đến cửa cầu thang, vừa vặn gặp Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn từ trên lầu đi xuống, sau hai người còn có giáo viên chủ nhiệm lớp họ là thầy Chúc.

Mấy giáo viên chủ nhiệm đều nói giống nhau: "Chú ý kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, ra ngoài đi dạo, xem thi đấu."

Mấy người bạn nhìn nhau, cùng nhau xuống lầu: "Đi thôi."

Bốn người đứng trước bảng thông báo, xem kết quả thi đấu mới nhất được dán lên.

Lâm Miên đếm từng ngón tay, xem xem lớp mình có bao nhiêu người đạt giải.

Chu Tự Viễn thuận miệng hỏi: "Hai người có đăng ký dự thi không?"

"Phó Tranh đăng ký chạy 1500 mét và chạy tiếp sức, chạy 1500 mét là chiều nay, chạy tiếp sức là chiều mai, còn tôi..." Lâm Miên quay đầu lại, nhìn ra sân vận động, chỉ vào hai thùng rác màu xanh trên sân, "Hai thùng rác kia là do tôi làm."

Chu Tự Viễn nhìn theo ánh mắt cậu: "Ồ."

"Còn cậu thì sao?"

"Giống cậu ta."

Cái gì? Giống ai?

Lâm Miên đột nhiên quay đầu lại, nhìn Phó Tranh đang đứng sau mình.

Đúng rồi, Phó Tranh và Chu Tự Viễn vốn là đối thủ cạnh tranh, đăng ký cùng một nội dung thi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà... Chu Tự Viễn là nhân vật chính, chắc chắn vị trí nhất là của cậu ta rồi?

Vậy thì...

Lâm Miên nhìn Phó Tranh, đột nhiên hơi lo lắng.

Vậy Phó Tranh phải làm sao đây?

Phó Tranh không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt, mang vẻ mặt đưa đám đáng thương vô cùng.

Phó Tranh ấn nhẹ đầu cậu, hiểu ra: "Muốn đến căng tin à? Khoai tây chiên hay xúc xích nướng?"

"Không phải." Lâm Miên nghiêm túc dặn dò hắn, "Phó Tranh, chiều thi đấu cậu phải chú ý an toàn, hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ yếu, dù không đạt giải cũng không sao..."

Phó Tranh cau mày: "Miên Miên, ý cậu là gì?"

"Quan trọng là tham gia thôi, tớ sẽ ở bên cạnh cổ vũ cậu. Đợi cậu chạy xong, tớ sẽ mời cậu ăn đồ xiên nướng."

Phó Tranh cau mày, suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Chu Tự Viễn.

——Chu Tự Viễn đang quấn lấy Thẩm Hành Chu, bắt y chiều nay nhất định phải đến xem mình thi đấu, đưa nước cho mình, nước cậu ta sẽ mua sẵn, chỉ cần Thẩm Hành Chu đưa cho mình là được.

Người đứng đầu khối đưa nước, cả khối chỉ có mình cậu ta, rất có mặt mũi!

Thẩm Hành Chu cầm vở tiếng Anh, vừa ghi nhớ từ vựng, vừa gật đầu đồng ý.

Phó Tranh thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại dừng trên mặt Lâm Miên, Lâm Miên vẫn đang dặn dò hắn: "Cậu nhất định đừng tranh giành hơn thua, cũng đừng cố chấp chạy, lỡ đâu bị đau bụng thì không tốt..."

Ngay sau đó, Phó Tranh hỏi: "Miên Miên, có phải cậu cho rằng tớ chạy không lại Chu Tự Viễn không?"

Lâm Miên khựng lại: "Cậu..."

Sao cậu biết?

Quả nhiên là vậy!

Phó Tranh hít sâu một hơi: "Miên Miên, chỉ cần cậu đứng đây thở thôi, tớ cũng biết cậu đang nghĩ gì."

Lâm Miên mong chờ: "Vậy thì cậu đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân..."

Phó Tranh sa sầm mặt, vặn nhẹ cổ tay, vòng tay qua vai Lâm Miên: "Chiều nay tớ nhất định sẽ chạy nhất."

"Hả?" Lâm Miên kinh ngạc, "Tớ không có ý đó, có phải cậu hiểu lầm rồi không?"

"Không hiểu lầm." Phó Tranh nghiêm mặt, không nói thêm lời nào, "Đi, đến căng tin."

"Nhưng mà..."

Lâm Miên bị hắn kéo đi về phía trước, Phó Tranh chân dài, bước đi lại nhanh, Lâm Miên suýt nữa bị hắn kéo bay lên.

"Phó Tranh, não cậu có vấn đề à? Tớ bảo cậu chú ý an toàn, bình tĩnh, không phải bảo cậu nhất định phải so tài với cậu ta. Cậu nhìn cái đầu trọc lóc của cậu đi, chạy sẽ ít lực cản hơn, chạy không lại cũng không sao. Cậu nói gì đi chứ."

Đến căng tin, đứng trước tủ lạnh, Phó Tranh mới lên tiếng.

"Miên Miên, cậu muốn ăn cái nào?"

"Tớ..." Lâm Miên nhìn hắn nghiêm túc, "Tớ muốn cậu trả lời."

"Vậy thì ăn cái này." Phó Tranh lấy hai que kem cả hai đều thích, lắc lư trước mặt Lâm Miên, lại lấy hai gói khoai tây chiên trên giá, đi đến trước mặt chủ căng tin.

Lâm Miên bám sát lấy hắn: "Sao cậu không trả lời tớ? Phó Tranh?"

Phó Tranh lấy thẻ cơm trong túi ra, nói với chủ quán: "Cho thêm hai xiên nướng, một xiên tiêu đen, một xiên sườn sụn."

Lâm Miên vội quay đầu lại, sửa lại: "Cô ơi, cho một xiên tiêu đen, một xiên ngô, hôm nay cháu muốn ăn ngô."

Chủ căng tin vui vẻ đáp ứng, giúp họ gói xiên nướng lại: "Được rồi, cầm lấy."

Ra khỏi căng tin, Phó Tranh mới chịu mở miệng.

Vẻ mặt của hắn u ám, giọng nói cũng lạnh lùng: "Miên Miên, nếu cậu còn dám nói tớ chạy không lại cậu ta, tớ sẽ lập tức đánh chết cậu ấy."

"Ai nói cậu chạy không lại cậu ta?" Lâm Miên cố giải thích, "Tớ chỉ nói là chiều nay thi đấu cậu có thể... Nhưng các cậu có thể so tài về học tập mà, chắc chắn cậu học..."

Lâm Miên càng nói càng đen, Phó Tranh bóc que kem, nhét vào miệng cậu: "Ăn đi."

Lâm Miên cắn kem, lo lắng nhìn hắn.

Xong rồi, hình như cậu càng khuyên, Phó Tranh lại càng tức giận.

Phó Tranh đón lấy ánh mắt cậu: "Miên Miên, nếu cậu còn nhìn tớ như vậy, tớ sẽ lập tức đánh Chu Tự Viễn một trận."

"Ồ." Lâm Miên quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Phó Tranh nhắc nhở: "Cũng không được nhìn Chu Tự Viễn."

Lâm Miên dứt khoát ngẩng đầu nhìn trời.

*

Cả buổi trưa, Lâm Miên đều thấp thỏm không yên.

Trong lớp học, Lâm Miên cầm bút, nửa ngày không viết được một chữ "giải".

Lý trí bảo cậu, Chu Tự Viễn là nhân vật chính, nhân vật chính chạy nhất là chuyện đương nhiên.

Vì thế, cậu lo lắng cho cuộc thi chiều nay, lo lắng Phó Tranh chạy không lại Chu Tự Viễn, lo lắng Phó Tranh sẽ buồn, cậu không biết làm sao để an ủi Phó Tranh.

Cậu ở phía trước than thở, mấy đứa đầu vàng phía sau lại cười ha hả.

Bọn họ xoa bóp vai cho Phó Tranh, thậm chí còn góp được năm đồng tiền lớn, mua cho hắn loại đồ uống thể thao đang rất thịnh hành hiện nay.

"Anh Phó, cố lên, giành thêm một giải nhất về cho lớp chúng ta."

“Tôi xem danh sách thi đấu rồi, thằng tóc đỏ... tóc đen kia cũng có, anh Phó chắc chắn sẽ đánh bại cậu ta."

Còn đánh bại nữa, bọn họ nghĩ hay quá rồi.

Lâm Miên chống cằm, thở dài.

Giờ phải làm sao đây?

Ngay sau đó, Phó Tranh véo má cậu, kéo cậu quay lại.

"Miên Miên, cậu vẫn đang nghĩ đến Chu Tự Viễn..."

"Không có không có." Lâm Miên liên tục xua tay, "Tớ không nghĩ đến cậu ta."

Phó Tranh như một tên cướp, ngồi phịch xuống ghế, nhét đồ uống trên bàn vào lòng cậu: "Vậy chiều nay cậu đến đưa nước cho tớ."

Chu Tự Viễn có bạn cùng bàn đưa nước, hắn cũng phải có, và nhất định phải là Miên Miên!

"Biết rồi." Lâm Miên ôm chai nước, nhìn thoáng qua, "Vị chanh, tớ chưa uống bao giờ, tớ có thể uống thử một ngụm không?"

"Được, nhưng chỉ một ngụm thôi."

"Được rồi, cảm ơn anh Phó." Lâm Miên mở nắp, há to miệng, "A—"

Nuốt đồ uống xuống, Lâm Miên lại trở về dáng vẻ nhăn nhó như vừa nãy, buồn bã thở dài.

Phó Tranh cau mày: "Miên Miên, hay là cậu uống thêm một ngụm nữa đi? Tất cả đều cho cậu hết? Lại làm sao nữa thế?"

Ba giờ chiều, mọi người vây quanh Phó Tranh, cùng nhau đi đến sân vận động.

Tại điểm xuất phát 1500 mét, thầy giáo đã bắt đầu gọi tên, chuẩn bị dẫn các bạn học sinh tham gia thi đấu khởi động.

Lâm Miên ôm chai nước chỉ còn nửa chai, đi theo sau cùng.

Đúng lúc này, thầy giáo gọi đến tên Phó Tranh, Phó Tranh giơ tay lên: "Có!"

"Đường số sáu."

Phó Tranh quay đầu lại, đi qua đám đông, đến trước mặt Lâm Miên, vòng tay qua vai cậu, khẽ nói: "Miên Miên, đừng cau có nữa, tớ sẽ chú ý." Hắn nói ra lời trái với lòng mình: "Chú ý an toàn, hữu nghị là trên hết."

"Ừ." Lâm Miên nhìn hắn, dùng sức gật đầu, "Quan trọng là tham gia."

"Biết rồi."

Phó Tranh đi đến đường số sáu, bắt đầu khởi động.

Ngay trước khi cuộc thi bắt đầu, Lâm Miên đã lui vào bãi cỏ bên trong đường đua.

Cậu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Hành Chu đang ngồi dưới bóng râm, tay cầm vở học thuộc từ vựng.

"Học sinh giỏi, sao cậu cũng ở đây vậy?" Lâm Miên ngồi xuống bên cạnh y.

Thẩm Hành Chu giơ chai nước bên cạnh lên: "Chu Tự Viễn bảo tôi đưa nước cho cậu ấy."

"Ồ." Lâm Miên không làm phiền y học nữa, quay đầu sang nhìn Phó Tranh.

Khởi động xong, thầy giáo giơ súng lệnh: "Chuẩn bị—"

"Bùm" một tiếng, tất cả học sinh đều vô thức chen vào làn trong.

Phó Tranh không giành với bọn họ, sau khi chạy một đoạn, tự động chuyển vào bên trong.

Lâm Miên chăm chú nhìn bóng dáng Phó Tranh, nếu bị người khác che mất, cậu sẽ đứng lên xem.

Cho đến khi Thẩm Hành Chu nhắc cậu: "Tiểu Miên, đích đến của 1500 mét không phải ở đây, chúng ta phải sang kia chờ."

"Được." Lâm Miên đi theo Thẩm Hành Chu đến đích, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Phó Tranh trên đường đua.

Thẩm Hành Chu thấy cậu xem rất chăm chú, cũng cất vở từ vựng, xem cuộc thi cùng cậu.

Bây giờ đã là vòng thứ hai, Phó Tranh đều đặn tăng tốc, luôn giữ vị trí ở đầu đoàn.

Chu Tự Viễn cũng tương tự, dẫn trước hắn khoảng một mét.

Lâm Miên chăm chú nhìn, theo dõi chặt chẽ tình hình trên sân.

Thẩm Hành Chu thấy cậu căng thẳng, liền an ủi cậu: "Không cần lo lắng, cứ đà này thì Phó Tranh chắc chắn nằm trong top ba."

"Tôi biết mà..." Dường như Lâm Miên không được an ủi mấy.

Nhưng thứ Phó Tranh muốn không phải là lọt vào top ba, mà là chạy qua Chu Tự Viễn.

Tiếng cổ vũ vang dội trên sân vận động, tiếng nhạc phát ra từ đài phát thanh, văng vẳng bên tai Lâm Miên, khiến đầu óc cậu trở nên hỗn loạn.

Lâm Miên quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Học sinh giỏi, cậu đã từng đọc tiểu thuyết học đường chưa?"

"Cái gì?"

"Chính là trong tiểu thuyết học đường, nhân vật chính làm gì cũng là nhất." Lâm Miên đếm từng ngón tay, "Thi cử nhất, chạy bộ nhất, còn là người đẹp trai nhất trường, cho dù sau này lớn lên, chắc chắn cũng là người giàu nhất, địa vị cao nhất, ai cũng không bằng cậu ấy."

Thẩm Hành Chu tự giễu cười một tiếng: "Vậy thì tôi chắc chắn không phải nhân vật chính."

"Hả?"

"Tôi chỉ học giỏi thôi, thể thao không tốt, tính cách cũng không tốt, không có bạn bè, gia đình không thể nói là bình thường, chỉ có thể nói là tệ hại."

"Không phải đâu, cậu chính là!" Lâm Miên vội vàng giải thích, "Học sinh giỏi, cậu đã rất lợi hại rồi, cậu là nhân vật chính kiểu có ý chí phấn đấu, dựa vào nỗ lực của bản thân để thi đỗ nhất khối, trong nhiều sách đều có kiểu nhân vật như vậy..."

"Tôi chưa bao giờ thấy mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết nào cả." Thẩm Hành Chu cười cười, "Cậu cũng đã nói rồi, tôi dựa vào nỗ lực mới thi được điểm cao. Nếu tôi là nhân vật chính, tôi hẳn phải dễ dàng thi đỗ nhất khối, chứ không phải mỗi tối đều làm bài tập đến mười hai giờ khuya."

"Vậy thì..." Lâm Miên suy nghĩ một chút, "Cậu và Chu Tự Viễn cộng lại. Gia đình của cậu ta, cộng với thành tích của cậu, vừa vặn."

Thẩm Hành Chu hỏi: "Nhưng tại sao tôi phải cộng lại với cậu ấy?"

"Bởi vì..."

Bởi vì vốn dĩ hai người chính là hai nhân vật chính.

"Tôi rất hâm mộ gia đình cậu ấy, cũng rất thích tính cách của cậu ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn cướp đi ưu điểm của cậu ấy, cộng lại với cậu ấy, trở thành cái gọi là nhân vật chính hoàn hảo."

"Tôi không phải nhân vật chính, cũng không muốn trở thành nhân vật chính, Chu Tự Viễn cũng không phải." Giọng Thẩm Hành Chu rất nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất kiên định, "Nếu thực sự có nhân vật chính trong tiểu thuyết xuất hiện, dễ dàng thi đỗ nhất khối, thì tôi sẽ càng nỗ lực hơn để vượt qua cậu ấy."

Lâm Miên ngạc nhiên nhìn y, dường như đã hiểu ra điều gì đó: "Vậy thì, nhân vật chính không phải là không thể vượt qua sao?"

"Ừ." Thẩm Hành Chu gật đầu, "Nếu thực sự có người như vậy, thì cậu ấy cũng là người, cậu ấy nhất định có thể bị vượt qua."

Lâm Miên dịch người về phía trước, đầy mong đợi nhìn y: "Học sinh giỏi, vậy thì tôi cũng có thể thi đỗ nhất khối sao?"

Thẩm Hành Chu khựng lại một chút: "Tất nhiên, nhất khối không phải là đặc quyền của tôi, cũng có thể là mục tiêu của cậu. Thực tế, tôi không thấy trong trường có người nào khác biệt với chúng ta cả."

Lâm Miên đột nhiên cảm thấy trước mắt mình có một đốm sáng.

Nhân vật chính đã nói rồi, nhân vật chính có thể bị vượt qua.

Tất cả mọi người đều như nhau.

Cậu cũng có thể thi đỗ nhất khối.

Lâm Miên ngồi trên bãi cỏ, nhớ lại những lời Thẩm Hành Chu đã nói, không nhịn được reo lên một tiếng nhỏ.

"Ôi! Hóa ra là vậy!"

Cậu cong mắt, nỗi u ám cả buổi trưa tan biến, trên mặt cũng nở nụ cười ngọt ngào.

"Nhưng mà—" Thẩm Hành Chu nhắc nhở cậu, "Cậu cũng phải nỗ lực hơn nữa, học tập phải từng bước từng bước một."

"Tôi biết mà." Lâm Miên chân thành nhìn y, "Cảm ơn cậu, học sinh giỏi. Cậu đúng là triết gia vĩ đại, nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy như cả người mình được thăng hoa vậy. Cả một buổi trưa tôi suy nghĩ mãi không ra, cậu chỉ nói ba phút là xong."

Lâm Miên đưa tay về phía y.

Thẩm Hành Chu cười cười, cũng phối hợp đưa tay ra: "Muốn bắt tay không?"

"Ừ ừ, bắt tay hữu nghị." Lâm Miên dùng sức gật đầu.

Ngay sau đó, tiếng cổ vũ và reo hò nồng nhiệt nổ ra trên sân vận động.

Cái bắt tay bị gián đoạn, Lâm Miên quay đầu lại nhìn.

Lúc cậu không biết, cuộc thi 1500 mét đã vào ba trăm mét cuối cùng.

Phó Tranh vốn chạy ở vị trí thứ hai đã bắt đầu tăng tốc từ khúc cua, chỉ hai ba bước đã vượt qua Chu Tự Viễn.

Chu Tự Viễn liếc thấy bóng dáng hắn, lập tức cũng tăng tốc, cố gắng đuổi theo.

Tất cả mọi ánh mắt trên sân vận động đều đổ dồn về phía đó.

"Trời ạ, mau xem, lại đánh nhau rồi kìa!"

"Đỉnh, đây là chạy bốn trăm mét sao?"

"Một nghìn năm trăm."

"Hả? Họ không mệt sao? Tôi chạy nửa vòng đã phải dừng lại đi bộ, không được, cổ họng tôi đã ứ máu rồi."

Hai bên đường đua chật cứng người, tầm nhìn của Lâm Miên bị che mất.

Cậu vội vàng bò dậy khỏi bãi cỏ, chui vào đám đông, kiễng chân, chăm chú nhìn về phía trước.

Ngay sau đó, xuyên qua đám đông, cậu và Phó Tranh chạm mắt nhau.

Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy...

Phó Tranh chạy mãi chạy mãi, hình như chạy phát cáu rồi.

Hắn nhăn mặt, ánh mắt lướt qua mặt Lâm Miên, mang theo sự u uất mà Lâm Miên không hiểu nổi.

Ngay sau đó, Phó Tranh vượt qua vạch đích, thầy giáo trên khán đài ghi lại số báo danh cài trên đồng phục của hắn, số báo danh của Phó Tranh được thầy giáo truyền đạt lại hai ba lần, cuối cùng được thầy giáo phụ trách ghi chép viết xuống.

Nhất!

Phó Tranh lại đứng nhất!

Lâm Miên không tin nổi mở to mắt, nhìn thầy giáo ghi thành tích, rồi lại nhìn Chu Tự Viễn đang chạy theo sau.

Thẩm Hành Chu đứng bên cạnh cậu, cười nói: "Tiểu Miên, theo cậu, trong mắt cậu, ai mới là nhân vật chính thực sự?"

"Tất nhiên là..." Lâm Miên khựng lại, chạm mắt với Phó Tranh đã về đích, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ôm đồ uống, chui ra khỏi đám đông.

Đến đây đến đây!

Tớ đến đây!

Tóc vàng và những người khác đều vây quanh Phó Tranh, thấy Lâm Miên đi tới, nhanh chóng nhường đường cho cậu.

Lâm Miên vừa chạy vừa vặn nắp chai, chạy đến trước mặt Phó Tranh: "Phó Tranh, cậu thấy thế nào? Uống chút nước, bổ sung thể lực đi."

Phó Tranh nhận đồ uống, ngẩng đầu uống một ngụm, bóp nát chai nhựa phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lâm Miên không hiểu, cúi đầu nhìn: "Cậu làm gì vậy? Lực chưa dùng hết à?"

Phó Tranh không nói gì, ấn đầu cậu xuống, định ấn vào lòng mình, nhưng nhìn thấy mình toàn mồ hôi, vẫn thôi, chỉ nắm chặt tay cậu.

Hắn chỉ đi có bốn phút thôi, sao Miên Miên lại nắm tay Thẩm Hành Chu nhanh thế?

Hắn chạy đến vòng thứ hai thì thấy Miên Miên và Thẩm Hành Chu nói chuyện rất vui vẻ.

Hắn chỉ thấy Miên Miên lúc thì chắp tay, lúc thì cười tươi, nhưng lại không nghe thấy họ nói gì.

Khi đi ngang qua trước mặt họ, hắn cố tình chậm chân lại, nghe được một câu——

"Tiểu thuyết học đường!"

Tiểu thuyết học đường, chẳng phải là cuốn...

Vậy là Miên Miên đã để mắt đến tên mọt sách này rồi sao? Còn giới thiệu cho cậu ta tình tiết trong sách? Muốn diễn cùng cậu ta?

Phó Tranh càng nghĩ càng tức, chạy càng lúc càng nhanh, chỉ hận không thể kết thúc cuộc thi ngay lập tức, chạy đến trước mặt họ, rồi nghe trộm thêm vài câu nữa.

Vừa giải quyết xong Chu Tự Viễn, lại đến Thẩm Hành Chu, Miên Miên...

Phó Tranh sắp tức chết rồi!

Tại sao mặt trời nhỏ không thể chỉ xoay quanh một mình hắn chứ?!

Lâm Miên nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt của hắn, có chút nghi hoặc.

Phó Tranh rốt cuộc là sao vậy?

Lúc này, Chu Tự Viễn đi ngang qua bên cạnh: "Sao thế? Chạy nhất mà không vui à?"

Lâm Miên theo tiếng nhìn lại, vô thức che chắn trước mặt Phó Tranh.

Nhân vật chính ban đầu cậu có thể đi tìm Thẩm Hành Chu, tôi đã có nhân vật chính của riêng mình rồi!

Chu Tự Viễn đã quen với thái độ của cậu đối với mình, cũng không để ý, tiếp tục nói: "Yêu cầu bản thân cao quá rồi nhỉ? Ngày mai chạy tiếp sức nhớ nhé, tôi chạy chặng cuối, chúng ta lại thi chạy nước rút."

"Chạy nước rút cũng giỏi hơn cậu." Lâm Miên vung nắm đấm về phía cậu ta, rồi quay đầu nhìn Phó Tranh.

Lâm Miên dang rộng vòng tay, ôm lấy Phó Tranh thật chặt.

Phó Tranh dừng động tác nắm chặt chai nước, cả người cứng đờ, thậm chí còn lùi về sau nửa bước.

Sự u uất tan đi, Phó Tranh đột nhiên có chút tủi thân: "Miên Miên, cậu mất tập trung, lúc tớ chạy vòng thứ hai cậu đã nói chuyện với Thẩm Hành Chu."

"Tớ không có." Lâm Miên khựng lại, "Được rồi, tớ có. Nhưng đó là chuyện rất quan trọng, liên quan đến tương lai của chúng ta."

"Chuyện gì?"

"Liên quan đến... việc chăm sóc sau khi chạy. Vừa chạy xong không thể ngồi xuống ngay được, phải đi lại khắp nơi, điều chỉnh trạng thái."

Lâm Miên ôm lấy cánh tay hắn, định đi cùng hắn quanh hai vòng trên sân vận động.

Phó Tranh vẫy tay với tóc vàng và những người khác, nói với họ là buổi tối sẽ cùng đi ăn đồ xiên nướng, rồi để họ giải tán.

Đợi mọi người đi hết, Phó Tranh mới nói với Lâm Miên: "Miên Miên, nói dối."

"Được rồi, tớ thừa nhận." Lâm Miên quay đầu nhìn hắn, "Phó Tranh, tớ nói với cậu ấy rằng——"

Lâm Miên cố tình kéo dài giọng: "Bạn thân Phó Tranh của tớ, vừa cao vừa đẹp trai, tế bào vận động lại phát triển, biết đi xe máy, còn biết nấu cơm, nhân duyên cũng tốt, lại còn là bá chủ trường Trành Trung.."

Năm phút sau khi chạy xong 1500 mét, mặt Phó Tranh đột nhiên đỏ lên.

Có lẽ là chậm trễ.

Phó Tranh muốn che miệng cậu lại: "Miên Miên, đừng nói những điều này..."

Lâm Miên gỡ tay hắn ra: "Oa, đúng là nhân vật chính trong tiểu thuyết học đường mà!"

Nói xong câu này, Lâm Miên liền nắm lấy tay hắn, chắn trước mặt mình.

Không nói nữa.

"Miên Miên, cậu cũng vậy." Phó Tranh rút tay về, hắng giọng, giả vờ kiêu ngạo, "Có thể nói lại được không? Vừa nãy không nghe rõ."

Lâm Miên tất nhiên đáp ứng yêu cầu của hắn, thậm chí còn thêm cả ngôn ngữ hình thể: "Oa, vừa cao vừa đẹp trai, còn biết nấu cơm, đúng là nhân vật chính được trời chọn của tớ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.