Lâm Miên dùng tay trái viết một lá thư, nhờ Thẩm Hành Chu nhét vào cặp của Chu Tự Viễn.
Mặc dù Chu Tự Viễn thường xuyên trốn học, nhưng cậu ta có một ưu điểm——
Mỗi lần trốn học, cậu ta đều mang theo cặp!
Giờ nghỉ trưa, Thẩm Hành Chu ngồi viết bài tập.
Chu Tự Viễn ăn trưa xong, từ bên ngoài vào, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài chơi.
"Cùng bàn, chiều nay tôi không đến, nếu giáo viên hỏi thì cứ bảo tôi bị ốm về nhà."
Thẩm Hành Chu không trả lời, cầm bút, quay đầu nhìn cậu ta.
Chu Tự Viễn tiện tay nhét hai quyển sách vào cặp, đột nhiên, cậu ta như sờ thấy thứ gì đó lạ lạ, động tác khựng lại.
Chu Tự Viễn nhíu mày, lấy từ trong cặp ra một phong bì: "Đây là cái gì vậy?"
Cậu ta như hiểu ra điều gì, mắt sáng lên, vẻ mặt từ không thể tin được chuyển sang mừng như điên: "Thư tình! Cuối cùng thì ngày này cũng đến, có người gửi thư tình cho tôi!"
Cậu ta cầm lấy phong bì, định chạy ra ngoài chia sẻ với đám anh em.
Thẩm Hành Chu thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo cậu ta lại.
Lâm Miên đã dặn y kỹ càng, không được để đám đàn em của Chu Tự Viễn nhìn thấy.
Thẩm Hành Chu nhanh chóng kéo cậu ta trở lại: "Quay lại đây! Không phải thư tình!"
Chu Tự Viễn ngồi phịch xuống chỗ: "Không phải thư tình? Cùng bàn, sao cậu biết?"
Thẩm Hành Chu hờ hững nói: "Vì người gửi thư là con trai."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-minh-cua-truc-ma-phao-hoi/3485817/chuong-11.html