Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm, sau khi ăn xong bữa sáng, chiếc xe chậm rãi xuất phát đến sân bay.
Trên xe, Vân Ý cùng An Mạc Thiên không ngừng căn dặn cô, tốt nhất phải nhớ đến điều này, nhớ kĩ chuyện kia, chăm sóc tốt cho bản thân.
An Nhược Mạn cũng vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Cho đến khi đến sân bay, người đến đưa tiễn cũng chỉ có An Mạc Thiên cùng Vân Ý.
Chờ đợi một lát, tài xế sau khi hoàn tất các thủ tục, khi chuẩn bị đăng ký lên máy bay, đôi mắt Vân Ý đột nhiên ửng đỏ: “Nhược Mạn, nếu như sống bên kia không quen thì phải lập tức trở về, có biết hay không? Bất kể như thế nào, mẹ cũng sẽ nuôi con cả đời!”
Vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng cũng vi câu nói này cùa Vân Ý, An Nhược Mạn ngược lại không nhịn được đỏ bừng mắt: “Mẹ!” An Nhược Mạn vươn tay, ôm lấy bà.
Quả nhiên, trên thế giới này, người yêu mình nhất chính là mẹ.
An Nhược Mạn có chút không nỡ ôm lấy Vân Ý, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Không khóc, không khóc, con chỉ cần nhớ rằng, bất kể có chuyện gì, chỉ cần con muốn trở về, mẹ đều sẽ đợi con!” Vân Ý nói.
“Vâng!” An Nhược Mạn gật đầu.
An Mạc Thiên cũng đứng một bên, từ nhỏ đến lớn An Nhược Mạn được nâng niu trong lòng bàn tay, dù cho cách xa cũng không quá mười ngày nửa tháng, hiện tại rời đi lâu như vậy, ông làm sao nỡ chứ.
“Đến London nếu có chuyện gì thì nói cho gia đình biết!” An Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hon-cung-tong-tai-xau-xa/487412/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.