Trên lầu lúc này,
An Nhược Mạn bước vào trong phòng, cũng vì quả thật uống không ít, cả người lảo đảo, suýt
chút nữa ngã ra nền đất, Hạ Tử Dục nhìn thấy, lập tức bước lên đỡ lấy cô.
Khi nhìn thấy anh, cơn tức giận của An Nhược Mạn lại một lần nữa dâng lên: “Mau buông tôi ra!” cô dốc hết sức lực đẩy anh ra.
Hạ Tử Dục đứng sang một bên, nhìn cô, chân mày nhíu chặt.
An Nhược Mạn ngồi trên nền đất, nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói châm chọc: “Như thế nào? Tự trách sao? Anh có phải nhìn thấy tôi rất đáng thương sao?”
“Cô uống say rồi!”
An Nhược Mạn cười lạnh, từ dưới nền đất đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Tử Dục, thân thể lảo đảo: “Đúng vậy, tôi say rồi, như vậy thì như thế nào?”
“Hạ Tử Dục, tất cả những chuyện này đều do anh ban tặng, tất cả đều vì anh!” An Nhược Mạn nhìn anh hét lớn, nước mắt không chịu được khống chế mà rơi xuống.
Nhìn cô hét lớn, Hạ Tử Dục nhíu chặt chân mày: “Che dấu cô là tôi không đúng, nhưng chuyện này cũng đã trôi qua rồi!”
“Chuyện quá khứ? Cái gì gọi là mọi chuyện đã qua? Anh buông xuống rồi sao? Đã quên rồi sao? Hay là như thế nào?” An Nhược Mạn nhìn anh hỏi.
“Đúng vậy!” Hạ Tử Dục nói.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thật, Hạ Tử Hy đã cùng Mục Cảnh Thiên kết hôn, hai người bọn họ đã ờ bên nhau, hơn nữa cô ấy cũng đã mang thai, chuyện này căn bản không cách nào thay đổi được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hon-cung-tong-tai-xau-xa/487320/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.