Hạ Tử Dục ngây người, chân mày nhíu chặt: “Anh đến phòng sách tất nhiên vì công việc!”
Lúc này, An Nhược Mạn liền đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh: “Vậy sao? Công việc sao?
Ánh mắt cùng biểu cảm đêm nay của An Nhược Mạn khiến cho Hạ
Tử Dục cảm thấy vô cùng xa lạ, có điều anh cũng không muốn nói nhiều: “Anh ra ngoài trước đây!” vừa nói, liền xoay người bước ra khỏi phòng.
An Nhược Mạn đứng trước cửa, bàn tay nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp càng trở nên âm trầm.
Ngày hôm sau.
Dựa theo tập tục Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên phải trờ về nhà mẹ.
Cho nên sáng sớm, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên từ trên lầu bước xuống, Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân đều đang đứng chờ dưới lầu.
“Bà nội, mẹ!”
“Như thế nào? Nghỉ ngơi có tốt không?” Mục phu nhân hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, đã nghỉ ngơi tốt rồi!”
Lúc này, Mục lão thái thái mỉm cười nói, “Đồ đạc đã chuẩn bị xong xuôi cho hai đứa, chú Lý cũng đã sắp xếp lên xe, đi đường
cần thận một chút!”
“Cảm ơn bà nội!” Hạ Tử Hy ôm lấy Mục lão thái thái.
Chính vào lúc này, Mục Cảnh Thiên từ trên lầu bước xuống, “Bà nội vì chúng cháu nghĩ chu đáo như vậy, xem ra cũng giảm bớt được nhiều chuyện!”
“Dù sao cũng về nhà mẹ, dù sao cũng không thể thất lễ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hon-cung-tong-tai-xau-xa/487305/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.