Quay về ngôi biệt thự, Cổ Liên và Bạch Hạo Đan bỗng giật mình bởi quang cảnh trước mắt. Tòa biệt thự sang trọng hào nhoáng phút chốc đã không cánh mà bay, thay vào đó là một hang lớn lổm ngổm hàng vạn con rắn xoắn xuýt khắp nơi. Chúng đang uốn éo thân thể chất chồng lên nhau men theo vách đá cố gắng trườn lên trên, những cái lưỡi chẻ đôi đỏ lòe điên cuồng thò ra thụt vào chẳng khác nào muôn vàn tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.
“Úy Úy, muội ở đâu?” Giữ mình lơ lửng trên không trung, Cổ Liên cuống quýt tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Lam Úy.
“Tỷ tỷ, muội ở đây, ở đây!” Giọng nói quen thuộc vọng vào tai, ánh mắt Cổ Liên dừng lại trên đỉnh hang. Một tấm màn màu xanh lam đột nhiên mở ra, để lộ chiếc giường trên đó Nhạc Vi vẫn đang ngủ say, bên cạnh, Lam Úy ngồi bệt trên sàn, vẫy tay ra hiệu với vẻ mặt thất kinh hồn vía.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?”, Cổ Liên xuyên người qua tấm màn xanh, nhanh chóng sà xuống bên Lam Úy: “Trong lúc ta đi đã xảy ra chuyện gì?”.
“Muội cũng không biết nữa.” Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mang vẻ khổ sở, rõ ràng chẳng hiểu gì về tình hình đang diễn ra: “Sau khi tỷ đi, muội vẫn luôn ở trong phòng canh chừng Nhạc Vi. Một lúc sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nổ cực lớn, rồi chẳng hiểu sao nơi đây tự nhiên biến thành hang rắn. Muội sợ quá, tỷ mà còn chưa về, muội sẽ đem theo Nhạc Vi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-yeu-cot/2247361/quyen-6-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.