Nạp Y La đi rồi.
Ngài đã rời khỏi Hàn Thiên cốc và Ma vực vào ngày thứ ba con gái ra đời, với nguyên nhân bị Mị Gia đuổi ra khỏi nhà trong cơn giận ngút trời. Tuy nhiên, chỉ mình Cốc Liên hiểu rõ hành vi giận dữ mẹ là do cha cố ý.
Âm thầm nhìn theo bóng cha đang xa dần, Cốc Liên đau buồn thở dài. Sớm trù định được kết cục tan vỡ này, sao trời cao còn cho hai người sự tương ngộ đẹp như thế? Hiện thực sao tàn nhẫn đến vậy, trêu đùa hai người trong tiếng vỗ tay, nhìn họ từ ngọt ngào chuyển sang cay đắng, từ yêu thương tới ly biệt, rồi cuối cùng chẳng bao giờ quên được nhau nhưng không có cơ hội thốt nên lời.
Quay người ngồi xuống cạnh mẹ, đưa tay lau đi giọt lệ mà biết rằng không thể gạt trôi, Cốc Liên ôm lấy Mị Gia.
“Khóc đi, hãy đem tất cả khổ nhục trong lòng mà khóc hết ra đi mẹ! Thế gian này đối với mẹ thật quá bất công, nếu có thể quên đi thì con nguyện vì mẹ mà bưng tới bát canh Mạnh Bà.” Tựa đầu trên vai mẹ, Cốc Liên dường như nghe thấy cà nhịp tim của Mị Gia: “Nhưng mẹ làm sao biết được cha cũng có nỗi khổ riêng chẳng thể nói ra. Cha mẹ đều là người bị hại, đều là những kẻ khổ mệnh bị Thiên giới lợi dụng, nên đừng hận cha, mẹ nhé! Tấm chân tình của cha đối với mẹ từ đầu tới cuối chưa bao giờ thay đổi. Con tin cha vĩnh viễn yêu mẹ, vĩnh viễn…”
“Liên Liên, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-yeu-cot/2247314/quyen-8-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.