Có một loài chim tên gọi Tử Linh, thường bay ngang chân trời Ma vực. Tử Linh là sinh linh có tiếng hót hay nhất tam giới, mỗi lần nghe thấy những âm thanh thánh thót phát ra từ cổ họng chúng, người ta sẽ lưu luyến mãi không quên. Thế nhưng ít người biết rằng tiếng hót của Tử Linh lại có nguồn gốc từ quá khứ đau thương.
…
Tôi sinh ra là người câm, một cô gái câm có cố gắng thế nào cũng không sao phát ra được dù chỉ một tiếng. Những ký ức trước khi lên năm tuổi của tôi vô cùng hạnh phúc. Tuy sinh ra trong gia đình không giàu có, nhưng tôi là bảo bối mà cha mẹ thương yêu nhất, con cái luôn là máu thịt tâm tư của cha mẹ, bất kể chúng có khiếm khuyết gì đi nữa.
Năm tôi lên năm tuổi, cha lên núi đi săn gặp hổ dữ, từ đó không bao giờ quay về nữa. Hai tháng sau, vào một buổi tối mẹ ôm tôi khóc ròng suốt một đêm, không ngừng nói lời xin lỗi. Sau đó mẹ cũng rời xa tôi, khoác bộ quần áo thật đẹp rồi để người ta kiệu đi mất. Còn nhớ lúc đó tôi chạy theo một quãng rất xa, nhưng trực giác mách bảo tôi, mẹ không còn cần tôi nữa.
Cuối cùng chiếc kiệu ấy khuất dần, tôi ngã xoài bên vệ đường khóc váng lên, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống như mưa, trước sau tôi vẫn không thể thốt lên đến nửa lời.
Rồi tôi trở thành một đứa bé ăn mày đi xin cơm, bám theo một đám trẻ con ăn mày đi nhặt nhạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-yeu-cot/2247303/quyen-9-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.