Ta vẫn cho rằng, trên đời này, người tốt là người tốt, người xấu là người xấu.
Tô Tử Thanh giúp dân trừ hại, nhất định y là người tốt.
Nhưng ta sai rồi.
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, chỉ có mẹ ta canh giữ bên giường. Bà xoa lên thái dương của ta, nức nở, ta biết, chỗ đó có một vết sẹo mờ, là vết thương khi ta ngã xuống từ vách núi.
Đầu của ta âm ỉ đau, còn mẹ ta ngồi bên cạnh kể chuyện năm năm trước.
Lời nói của Mộ Dung Tiểu Thất có một nửa là thật, sau khi đầu ta bị thương quả thực có quên đi một chuyện, hoặc là nói, một người. Chẳng qua người này không phải Mộ Dung Tiểu Thất, mà là Tô Tử Thanh.
Vào năm ta mười ba tuổi, Tô Tử Thanh rời khỏi trấn Thanh Hà, khi đó ta chưa hiểu chuyện, không biết vì sao mẹ ta lại gửi gắm ta cho y, càng không biết cái gì là sinh ly tử biệt, chỉ là thấy người bạn chơi cùng từ nhỏ nói đi là đi, trong lòng khó chịu khôn kể.
Ta đuổi theo y hơn mười dặm đường, y cũng không quay đầu lại, một mực đi về phương Bắc.
Cho đến khi ta trượt chân một bước, ngã xuống từ vách núi. Mẹ ta nói, vì thế ta quên mất Tô Tử Thanh, hơn nữa, ta cố chấp cho rằng vì ta hái thuốc nên mới ngã bị thương khắp mình mẩy.
Bây giờ Tô Tử Thanh đã trở lại, nhưng ta vẫn không khôi phục được phần trí nhớ liên quan đến y, thậm chí ta còn hoài nghi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-my-nhan-kiep/2535761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.