Ta nhớ rõ bộ dạng hắn nhiễm máu, tay cầm trường thương hồng anh quỳ rạp dưới đất.
Hắn không chịu cưới ta, nhưng không ai đủ tư cách nói hắn nửa câu không tốt.
Tuy ta từng phẫn nộ, oán hận, nhưng những thứ này đã tan rã hầu như không còn gì chỉ bằng vài câu nói của Bùi Nguyệt.
Ta nói: “Ta hận An Trình, hắn phụ ta.”
Bùi Nguyệt nói: “Tâm ý An Tướng quân sáng tỏ, tại điện hạ giả ngu thôi, không tính là phụ ngài được.”
Ta suýt nữa bóp nát chén rượu, tuyệt vọng mà điên khùng: “Sao lại tính là không phụ ta! Người đã ở trong lòng hắn, sao có thể nói không cần là bỏ ngay được, dù có ngàn vạn lý do đi chăng nữa cũng không thể thay lòng đổi dạ!”
“Vì sao không thể thay lòng đổi dạ?”
Bùi Nguyệt lẳng lặng nhìn ta: “Chuyện tình yêu đối với điện hạ là đến chết mới thôi, với An Tướng quân thì không phải. Điện hạ tuy cao quý không ai bằng nhưng làm sao có thể đắn đo được lòng người?”
“Tâm ý người xưa đã đổi thay, dây dưa không dứt chỉ làm người ta chán nản, buông tay không tốt hơn sao, trả lại tự do cho An Tướng quân đi.”
Lời hắn nói thật gây tổn thương, mắt ta đỏ lên, đứng dậy rút kiếm đặt trên cổ hắn.
“Bùi Nguyệt, ngươi làm càn!”
Hắn không sợ, uống rượu trong chén, cười một tiếng: “Nếu điện hạ thấy vui thì giết ta đi.”
Ta ném kiếm đi, ẩm ướt ngập tràn đôi mắt, giọng nói lạnh xuống.
“Ngươi đi đi, sau này không được đến phủ Công chúa nữa.”
...
An Trình dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-me-hoa/4122001/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.