Thân là vợ Bình Tây Tướng quân, trong Kinh nhiều người có hứng thú với ta lắm.
Hoàng thượng tới Hoàng hậu, cho đến gia quyến quan viên, hình như ai cũng muốn nhìn xem người An Trình cưới có chỗ nào hơn người.
Sau đó ta biết là so với có hứng thú thì càng nhiều người ôm tâm trạng xem chuyện vui hơn.
Cung yến hôm đó, Hoàng hậu dẫn một đám nữ quyến quan gia ngắm cảnh ở Ngự viên.
Trong Ngự viên có trăm hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết được.
Hoàng hậu cười nói với ta: “Lý thị ở An Dương là dòng tộc nổi tiếng, nghe nói cha ngươi xây dựng thư viện, nghĩ đến mẹ ngươi cũng có học thức hơn người.”
Dưới ánh mắt mọi người, ta đứng dậy, ôn tồn nói: “Nương nương khen trật rồi, thần thiếp xấu hổ không dám nhận, chẳng qua là có học được mấy chữ mà thôi.”
Trời biết ta đã luyện tập bộ dạng không tự ti cũng không kiêu ngạo này bao nhiêu lần ở trong phủ.
An Nguyên Kỳ còn vì thế mà cười ta: “Hoàng hậu nương nương là người khoan dung độ lượng, một buổi cung yến thôi, phu nhân đừng hồi hộp như thế.”
Hắn nói không sai, vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nàng còn nói với ta: “Ánh mắt An Tướng quân tốt lắm, bổn cũng thấy phu nhân đây cũng thấy yêu mến, còn mong mỏi vợ chồng các ngươi vui vẻ, gia đình hòa hợp.”
Hoàng hậu lớn hơn ta mười tuổi, thái độ dễ gần, ta cũng có ấn tượng tốt với nàng.
Sau khi ta và An Nguyên Kỳ hồi Kinh, dù chưa định tổ chức hôn lễ ở Kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-me-hoa/4121994/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.