Trời đông tuyết trắng sương giăng, rừng cây tùng chót vót.
Đây là lăng tẩm của Hoàng đế Hi Thành tiền triều. Một đỉnh núi có bán kínhnăm mươi dặm được Hoàng dế tu sửa thành bảo địa hình tròn, bên trêntrồng những hàng tùng thẳng tắp, phía dưới xây một cung điện rất lớn, sử sách gọi đó là Hi Lăng, còn người dân địa phương gọi đó là Nhất PhẩmPhần(*). Hoàng đế tiền triều Hi Thành là một vị hoàng đế bình thường,thời gian tại vị chẳng có công lao gì, nhưng cũng không phạm phải lỗilớn nào, băng hà đã mấy trăm năm nay. Hi Lăng luôn ở trong tình trạng cô quạnh chẳng ai thăm hỏi, ngay thư sinh mặc khách cũng rất ít người nghĩ tới việc đến đây để tìm kiếm bi phương.
(*) Nhất phẩm phần: Ngôi mộ hạng nhất.
Hoàng đế đương triều có bố trí khoảng một trăm tên lính đứng quanh Hi Lăngcanh giữ linh cữu cho Hi Thành, rõ ràng chẳng có thành ý chút nào. Đámbinh sĩ ở Hi Lăng đa phần nổi danh mượn rượu giải sầu gây chuyện. Dùsao, canh giữ một người chết tuyệt đối không có khả năng đội mồ sống dậy thực vô cùng buồn chán.
Trương Thanh Mao loạng choạng giẫm lênmặt đất đầy tuyết phủ, từ Hi lăng Địa Thượng Cung đi ra, tay cầm haibình rượu. Mùa đông lạnh vô cùng, gã chơi quyền thua nên phải đi muarượu, tiện thể mua vài cân thịt bò về ăn cho ấm bụng. Mặc dù bên ngoàigió to tuyết lớn, nhưng ngĩ đến việc lát nữa có thể thoải mái ngồi uốngrượu ăn thịt, gã vẫn lên tinh thần, đi đến trấn Bính Sơn cách Hi Lăngkhoảng hai mươi dặm.
Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-hoa-lau-chu-tuoc-quyen/27403/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.