Chương trước
Chương sau
Ly nào biết hai cha con này đang có ý đồ xấu, gọi nội thị chuẩn bị bữa trưa. Chỉ chốc lát sau, bữa trưa đã được bày biện đẹp mắt, hai cha con ngồi vào bàn, nhìn thấy Ly còn đứng đó bất động, cùng đồng thanh: “Ly, mau ngồi đi!” Hiên Viên Lưu còn nhiệt tình lôi kéo Ly ngồi cạnh mình.
“Thần không dám!” Ly cúi đầu chùng mắt, nhẹ giọng trả lời. Thầm nghĩ mình làm gì có tư cách cùng Hoàng Thượng, Hoàng Tử dùng bữa.
“Ly!” Liễm Trần thấy hắn cứ kiêng dè, lòng lại nhói đau, liền kéo tay hắn, giọng nũng nịu ghé vào tai Ly nói: “Ăn cùng ta đi, nếu ngươi không ăn, ta cũng không ăn!”
Ly chợt hồi tưởng Liễm Trần khi còn bé, cũng buộc mình ăn cùng hắn như thế, miệng khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống cạnh Liễm Trần. Hiên Viên Lưu cũng bon chen ngồi cạnh Ly, hai cha con một trái một phải, kẹp Ly ở giữa.
Liễm Trần gắp thức ăn đặt vào bát của Ly, ôn nhu nói: “Ly, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy từ trên gầy xuống, hẳn là sụt cân không ít đâu!” Dứt lời, ánh mắt đau xót nhìn khuôn mặt hốc hác của Ly. Lòng thầm tự trách mình, vô cùng hối hận, nhất thời đôi chân mày chau lại.
“Ta đã tốt hơn nhiều rồi, không đáng ngại!” Ly nhìn hắn, cười trấn an!
Hiên Viên Lưu cũng vội vàng gắp rau vào bát Ly, không lâu sau, bát của Ly đã như một ngọn núi thức ăn. Ly yêu chiều xoa xoa đầu Hiên Viên Lưu, gắp một miếng thịt đặt vào bát cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Lưu nhi, ngươi cũng ăn nhiều một chút, hay ăn chóng lớn nha!”
Hiên Viên Lưu vui vẻ cắm cúi ăn, rồi ngước lên tán thưởng: “Ly, thức ăn ngươi gắp cho ta thơm ngon quá à! Trước giờ ta chưa từng được ăn miếng thịt nào thơm ngon như vậy!”
Ly khẽ cười, thằng bé này, thịt này chẳng phải chỉ là thịt bình thường sao? Nghĩ đến cậu bé hàng ngày đều dùng bữa một mình, không hiểu sao lòng lại đau xót, gắp thêm một khối thịt đút vào miệng cậu, nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút ha!”
Hiên Viên Lưu chỉ cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, lập tức buông đũa, giương miệng chờ Ly đút mình. Ly thấy cậu bé thật đáng yêu, càng cao hứng, liền bưng bát lên, từng gắp từng gắp đút cậu nhóc ăn.
Liễm Trần thật nuốt không trôi, lửa giận bừng bừng trong lòng, nhìn hai kẻ một lớn một nhỏ ríu ra ríu rít, sau một lúc lâu, bỗng cau mày hô to: “Ôi, đau!”
Ly cả kinh, vội vàng đặt bát trong tay xuống, quay đầu lo lắng hỏi han: “Trần, đau ở đâu?”
“Tay đau!” Liễm Trần làm mặt đau khổ nói.
“Được rồi, được rồi. Sao tay lại đau?” Ly hơi ngạc nhiên, mới khi nãy vẫn bình thường mà.
“Lúc thượng triều đã đau rồi, vẫn cố chịu đựng!” Liễm Trần nói dối.
“Đã cho ngự y xem qua chưa?” Ly cầm tay hắn lên xem xét, lo lắng hỏi.
“Ách, xem qua! Thì chỉ nói tay ta hoạt động quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi, hai ngày nữa sẽ khỏi!” Liễm Trần nhìn nhìn đôi đũa, thầm tỏ ý.
“ Vậy sao không nói sớm?” Ly oán trách nói: “Không thể động tay thì để ta đút ngươi cũng được mà!”
“Ừ!” Liễm Trần ra vẻ chờ đợi, giương miệng lên.
Ly bưng bát lên gắp thức ăn đưa tới miệng Liễm Trần. Hiên Viên Lưu ngồi cạnh bên tức muốn chết được, rõ ràng phụ hoàng đã nói dối mà! Vừa rồi rõ ràng thấy người thừa dịp Ly cúi đầu gắp rau thì cười gian, phụ hoàng sao lại xấu tính vậy chứ!? Hừ! Chắc chắn là không muốn Ly đút ta! Cố ý lừa Ly tay đau không thể cử động, thật đáng thương cho Ly ngốc nghếch mà, bị phụ hoàng đánh lừa!
Ly gắp một miếng duẩn tiêm (1) đưa tới miệng Liễm Trần, thấy hắn ngậm miệng không chịu ăn, cảm thấy kì lạ, duẩn tiêm luôn là món hắn thích ăn nhất mà? Ôn nhu hỏi han: “Sao lại không ăn?”
“To quá! Ngươi cắn nhỏ ra một chút đi!”
Ly nhìn duẩn tiêm nơi đầu đũa, thầm nghĩ: đâu có to, miếng duẩn tiêm nhỏ như này mà là to sao? Nhưng nếu Liễm Trần đã ngại ăn thì ta cắn nhỏ ra vậy. Ly bỏ duẩn tiêm vào miệng, đang định cắn đôi ra, đột nhiên Liễm Trần kề sát mặt Ly, há mồm cắn khúc duẩn tiêm còn lộ ra bên ngoài, thuận miệng đưa lưỡi vào miệng y liếm một vòng. Buông môi Ly ra, nhai nhai vài cái, hạnh phúc nói: “Được hòa quyện với nước miếng của Ly, miếng duẩn tiêm này thật quá ngon mà!”
Ly cứng cả người, tay vẫn giơ đũa từ nãy vẫn không có ý định hạ xuống, mặt đỏ bừng như hoa đào tháng ba: hắn, hắn… sao lại như vậy? Hắn hôm nay làm sao vây? Sao lại đùa bỡn ta thế chứ?
Nhìn thấy Ly ngơ ngác thẫn thờ, Liễm Trần khẽ cười, nũng nịu nói: “Ly, ta muốn ăn nữa!”
Ly hòan hồn, mặt đỏ bừng nghiêm nghị nhìn hắn, gắp đồ ăn đưa tới miệng hắn. Liễm Trần dùng ánh mắt nồng nàn tình ý nhìn Ly không rời, cảm thấy thời khắc này vô cùng hạnh phúc, không giấy bút nào có thể diễn tả hết được.
Trái lại, Ly cứ như đang ngồi trên bàn chông, vừa thẹn vừa nghi. Thẹn là hắn ngang nhiên đùa bỡn mình trước mặt Lưu nhi, tuy nói Lưu nhi chỉ là một tiểu hài tử, nhưng cũng có chút ngại ngùng. Nghi là, chẳng biết Liễm Trần có uống nhầm thuốc không, đột nhiên thái độ đối với mình chuyển biến một trăm tám mươi độ! Cũng chẳng biết hắn có bị sao không? Càng không rõ hắn có ý đồ gì với mình nữa!?
Nhất thời cũng chẳng rõ ý đồ của Liễm Trần, Ly thầm nghĩ cứ xuôi theo hắn đi vậy, hắn thích thế nào thì thế ấy, dù sao mình cũng chỉ là nô tài của hắn, là một con chó hắn muốn trêu đùa thế nào thì tùy ý hắn thôi!
Hiên Viên Lưu buồn bực ngồi ăn, đột nhiên quát to: “Ôi! Ly, ta bị trặc tay rồi, cầm đũa không được a!”
“Sao vậy?” Ly lo lắng cầm tay cậu bé, nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay, ôn nhu hỏi: “Chỗ này có đau không?”
“Đau, ở đâu cũng đau! Không thể tự mình ăn cơm được, ngươi đút ta đi!” Hiên Viên Lưu vểnh đôi môi nhỏ nhắn, nũng nịu nói.
Liễm Trần thấy tiểu tử kia bắt chước mình đóng kịch để tranh sủng (2),vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Trẫm gọi một nội thị đến hầu ngươi ăn!”
“Không cần, con muốn Ly đút con!” Hiên Viên Lưu bỉu môi, làm bộ dáng đáng thương nhìn Ly, nếu là ngày thường, cậu sao dám đối đáp Liễm Trần như thế, lúc này trực giác nói Ly sẽ che chở mình, hơn nữa hình ảnh Liễm Trần uy nghiêm trong lòng cậu nhóc đã vỡ nát, vì thế mới dám làm càn, nghịch ý Liễm Trần.
“Được, được, ta đút ngươi!” Ly nghĩ cậu bé từ nhỏ đã không có mẫu phi, lại mang thân phận con của thứ phi, do vậy các hạ nhân hầu hạ cậu bé không hề tận tâm, dẫn đến cơ thể cậu không được cường tráng, tuy rằng lớn hơn Thái Tử gần hai tuổi, cũng không được khỏe mạnh hơn Thái Tử. Lại nghĩ đến mình khi còn bé, ở ngòai đường xin cơm, luôn luôn cảm thấy đói, nhất thời lòng càng chua xót, nhịn không được ôm lấy cậu nhóc, ôn nhu nói: “Ta đút ngươi cũng được, ngươi đừng ăn ít quá nha! Phải ăn thật nhiều cho cơ thể cường tráng!”
“Ừ!” Hiên Viên Lưu ôm lấy Ly, cảm thấy cái ôm của mẫu phi đã mất nhất định cũng như của Ly vậy, cực kì ôn nhu.
“Ly! Ta cũng muốn!” Liễm Trần ghen tị trừng mắt nhìn con mình, nắm góc áo Ly nũng nịu nói.
“Đều đút, đều đút, một người một gắp luân phiên, được chưa!” Ly bất đắc dĩ nói, thầm nghĩ: hai cha con này bị sao vậy? Sao lại bị thương cùng lúc như thế? Lát nữa phải gọi ngự y xem qua mới được.
Và thế là, hai cha con một trái một phải ngồi cạnh Ly, Ly xoay vòng vòng, đút người này một chút, rồi lại đút người kia một chút. Hai kẻ kia cứ thừa dịp Ly cúi đầu gắp thức ăn thì trừng mắt nhìn nhau. Liễm Trần hận tiểu Lưu nhi tranh giành tình cảm của Ly với mình. Hiên Viên Lưu thì hận phụ hòang tự nhiên cư xử chẳng khác gì một tiểu hài tử, tranh giành tình thương, âu yếm của người mẹ với mình.
Ly đâu hay biết bụng dạ xấu xa của hai kẻ kia, bữa cơm kéo dài thật lâu, khiến Ly mệt đứt hơi, thật vất vả đút cả hai người ăn no, đến phiên mình ăn thì cơm canh đã nguội lạnh hết rồi. Liễm Trần gọi người mang thức ăn mới đến, còn nóng hổi, gắp một đũa đến miệng Ly.
“Trần, ngươi, tay ngươi?” Ly lo lắng giật lấy đôi đũa khỏi tay Liễm Trần, sẳng giọng: “Không phải không nên động tay sao? Ngộ nhỡ bị thương nặng thì sao đây?” Nói xong tự mình gắp thức ăn. Liễm Trần sửng sốt, thầm hận lời nói dối ngu ngốc khi nãy của mình, sao lại nói không thể cử động chứ? Bây giờ muốn đút Ly ăn cũng không được!
Hiên Viên Lưu thấy thế liền cười gian, lập tức gắp thức ăn đến miệng Ly, nói: “Ly, ai da, quái, tay của ta đột nhiên hết đau rồi, vừa rồi ngươi đút ta, bây giờ đến phiên ta đút ngươi, coi như cảm ơn.”
Ly tươi cười há miệng ăn thức ăn Hiên Viên Lưu đưa tới, rồi lại cười nói: “Cám ơn ngươi, tiểu Lưu nhi!”
Liễm Trần ngồi cạnh bên tức muốn nổ đầu, buồn bực cực kì!
“Phụ hoàng, con muốn Ly làm cận vệ bên người!” Hiên Viên Lưu bạo gan nhìn Liễm Trần, nói.
“Không được! Ly là của trẫm!” Nói xong, Liễm Trần ôm cổ, vẻ mặt kiên định, nói: “Ly chỉ là của trẫm thôi! Ngươi muốn cận vệ bên người, tự đi đến đội ảnh vệ mà chọn lấy!”
Ly bị hắn ôm cứng ngắt, nhất thời hỏang hốt: Hắn nói ta chỉ là của hắn? Của một mình hắn! Đúng vậy, ta là cận vệ bên người của hắn, chỉ là cận vệ mà thôi, Ly à Ly, ngươi còn muốn cái gì xa xôi sao? Thần sắc ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Trần, buông ra, cho ta ăn cơm.”
Buông Ly ra, Liễm Trần thấy dáng vẻ không vui của Ly, tâm tình phiền muộn cực kỳ, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi lung tung: chẳng lẽ Ly không muốn ở bên cạnh ta nữa? Chẳng lẽ y nguyện ý làm cận vệ bên cạnh Lưu nhi? Đúng rồi, ta từng tra tấn y như thế, y làm sao còn yêu ta như trước kia nữa? Nói không chừng y hiện tại oán ta vô cùng, một khắc cũng không muốn bên cạnh ta! Nghĩ đến Ly có thể không còn yêu mình nữa, nghĩ đến Ly không muốn ở bên cạnh mình nữa, Liễm Trần chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, nhất thời uể oải, thì thào: “Ly, ngươi, ngươi nguyện ý làm cận vệ của Lưu nhi không?”
Ly sửng sờ tại chỗ, thầm nghĩ: hắn, hắn muốn đem ta ban cho tiểu Lưu nhi? Đúng rồi, ta rốt cục cũng không phải bảo bảo của hắn, làm hắn thấy phiền phức, không muốn nhìn thấy ta nữa!
Nhất thời lòng Ly khổ sở vô cùng, im lặng không nói, một lúc lâu sau, ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta….”
Liễm Trần thấy hắn mở miệng, bỗng nhiên sợ hãi, sợ sẽ nghe được Ly nói nguyện ý, đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta, ta có chuyện quan trọng, phải đến ngự thư phòng!” Nói xong vội vàng rời đi.
Ly thấy hắn đột nhiên rời đi, lòng đau khôn nguôi, thầm nghĩ: hắn không muốn ta ở lại bên cạnh hắn, ngay cả câu ta nguyện ý ở bên cạnh hắn hắn cũng chẳng màng nghe, hắn ghét ta mà! Hai hàng lệ từ đôi con ngươi đen rơi vào trong bát, Ly lặng lẽ bưng bát lên, ăn lấy thức ăn đã hòa nước mắt chua xót.
Hiên Viên Lưu thấy Ly bỗng nhiên bi thương vô cùng, kinh sợ vội vàng dùng đôi tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Ly, cùng khóc nức nở: “Ly, ngươi đừng khóc, ngươi làm sao vậy?”
“Cát bay vào mắt ta thôi!” Ly ngước mặt lên, gượng cười nói.
Hiên Viên Lưu ôm chặt lấy hắn, ra vẻ ông cụ non vỗ vỗ lưng Ly, nói: “Không khóc, thổi thổi là được mà!” Nói xong dùng cái miệng nhỏ nhắn thổi mạnh vào mắt Ly.
Ly yêu thương vỗ về đầu của cậu bé, chợt cảm thấy như được trở về hơn mười năm trước, Liễm Trần khóc và mình là người dỗ hắn. Lòng Ly bồi hồi cùng thất vọng …..
Liễm Trần thất hồn lạc phách bước vào ngự thư phòng, ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Ly, ngươi không yêu ta phải không? Ta sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta đi! Ngươi cũng biết ta yêu ngươi mà! Ta yêu ngươi a ….” Đáng tiếc Ly không thể nghe được, nếu nghe thấy, không biết là sẽ vui sướng đến độ nào a!
(1) duẩn tiêm: món măng xào. Cọng măng dài và to bằng một ngón tay.
(2) tranh sủng: tranh giành sự sủng ái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.