Đột nhiên, tiếng than khóc ầm ĩ từ ngoài điện vọng vào, Liễm Trần nhướng mày, đứng dậy đi vài bước đến cửa, lạnh giọng quát: “Kẻ nào ở bên ngoài huyên náo?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, là hoàng hậu cùng quốc trượng (1) và quốc cữu (2).” Nội thị trả lời.
Mặt Liễm Trần trầm xuống, thầm nghĩ, quốc trượng này đã từng giúp mình lên ngôi, mình cũng đối đãi hắn không tệ, không chỉ cho cả nhà hắn thăng quan tiến chức, còn phong hắn làm Hữu tướng, quyền lực ngang ngửa ngoại công (3). Nhưng dạo gần đây hắn ngày càng kiêu ngạo, thường dựa vào vị thế của hoàng hậu, trong triều ngang nhiên đối nghịch với ngoại công, dường như có ý muốn tạo phản.
Liễm Trần sẵn đã bất mãn người nhà của hoàng hậu, bây giờ bọn họ lại tới đây gây náo loạn ầm ĩ, làm phiền Ly tịnh dưỡng, hắn càng thêm giận dữ, mặt hầm hầm, phong thái uy nghiêm bước ra ngoài. Trông thấy hoàng hậu cùng quốc trượng, quốc cữu quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc ỉ ôi, rên rỉ ta thán, Liễm Trần trầm giọng quát: “Các ngươi nhìn lại vị thế của mình coi, gây ầm ĩ như vầy còn ra thể thống gì nữa!?”
“Hoàng Thượng, cầu ngài khai ân! Nô tì chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, nếu bị dụng hình như vậy, Lý gia sẽ bị tuyệt hậu!” Hoàng hậu quì tới nắm lấy vạt áo Liễm Trần, mắt rưng rưng van xin.
“Hoàng Thượng, cựu thần chỉ có duy nhất đứa cháu trai để nối dõi, cầu ngài tha nó, cựu thần nguyện thay nó chịu hình phạt, chỉ cầu ngài tha nó lần này, Hoàng Thượng khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-tran-doat-ai-hien-vien-he-liet/83892/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.