- Edit + Beta: Una
---------------------------
Bên trong xe không bật đèn, thỉnh thoảng chỉ có ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào. Sau khi Ngôn Hạ nói ra một câu khó nghe kia, không khí trong xe chớp mắt như trầm xuống. Không, cũng không thể nói như vậy, vì không khí trong xe vốn đã rất im lặng.
Biểu tình của Dụ Bạc không chút thay đổi, độ cong giữa lông mày và khóe môi vẫn như bình thường, anh rũ mắt nhìn xuống chiếc túi trong tay, đối với câu nói của Ngôn Hạ tỏ ra vẻ thờ ơ.
Ánh sáng bên ngoài đúng lúc xẹt qua hai người bọn họ, để lại mấy vệt sáng mờ mờ. Mà Ngôn Hạ sau khi nói ra câu đó thì cũng không lên tiếng nữa, cô mím nhẹ môi, đem bản thân trở thành không khí.
Rất nhanh đã về tới nhà cô, Ngôn Hạ vơ lấy túi, môi khép mở một hồi, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu 'Xin lỗi'.
Người đàn ông trai xe trả lại túi cho cô, tay của hai người bị ngăn cách bởi một chiếc túi nên không thể tiếp xúc. Trước kia lại không giống vậy, tình cảm thời niên thiếu vô cùng nóng bỏng, chân thành, tha thiết, bất luận đang làm việc gì cũng muốn chạm vào đối phương. Là sợi tóc, vầng trán, chóp mũi hay cổ tay chỉ cần chạm vào một chút liền cảm thấy hạnh phúc.
"Em không cần xin lỗi." Âm thanh mát lạnh giống như cơn gió đêm của Dụ Bạc vang lên, "Vốn là do tôi ép em lên xe."
Thời điểm anh thấy cô xuống xe, lại nói thêm một câu chúc thật bình thường: "Đêm nay mơ đẹp."
Thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-mat/258172/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.