Beta: Minh Đăng
Bên trong bụi hoa, bị che phủ bởi tàng phù dung rợp lá, là xuân ý dào dạt. Trái ngược hẳn với khung cảnh ngoài kia có bao kẻ đương lo lắng lăng xăng chạy loạn.
Thương Trạc Uyển bên này, Hồng Đậu Tử mang theo lũ cung nữ cùng thái giám, vù vù lạp lạp rối tinh rối mù. Bên kia Xa Hy điện, Võ công công huy động lực lượng cấm quân hùng hậu, rộn ràng nhốn nháo.
Hai đội nhân mã, một đông, một tây, hùng hùng hổ hổ, đều là đang cuống cuồng đi tìm vị chủ tử đương thất lạc của chính mình.
Trái đất thực tròn, hai đoàn người, tên chạy ngược kẻ chạy xuôi cư nhiên ngay tại gốc phù dung “kia” mà đụng độ.
Trông thấy đối phương, hai vị thái giám dẫn đầu, một lớn một nhỏ sửng sốt nhìn nhau, sau tiến lại gần chào hỏi, mới hàn huyên được mấy câu lại y như cũ, lâm vào tình trạng hóa đá tập thể.
Hoàng thượng không thấy? Ngạn sung dung tìm cũng không ra?
Hai người yên lặng, ngầm ngầm cùng nhau trao đổi ánh mắt chứa chan cảm thông và thấu hiểu: Hết tám phần mười, hoàng đế với Ngạn sung dung là cùng ở chung một chỗ đi?
Nếu đã biết hai vị chủ tử ở nơi nào mà làm loạn, chẳng phải nên yên yên ổn ổn dẹp đường hồi phủ, ai về nhà nấy, còn lưu lại đây tìm kiếm cái gì?
Không được! Nhất quyết không được! Mắt thấy trời đã muốn sáng bảnh, chưa nói tìm không ra Ngạn sung dung, nếu hoàng thượng mà vẫn tiếp tục chạy rong thế này thì lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem/1916940/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.