Beta: Minh Đăng
“Bệ hạ, vẫn là phóng thần trở về đi!” Rốt cuộc bị không khí nặng nề trên bàn cơm làm cho phát điên, Ngạn Liễm buông đũa, nhìn chằm chằm vị hoàng đế đang thư thả ngồi húp cháo trước mặt, thấp giọng nói.
Dịch Lan trong tay cầm một chén cháo Bát Bửu nóng hôi hổi, kề miệng định uống, thình lình nghe Ngạn Liễm nói vậy không tránh khỏi giật mình bỏng lưỡi.
Đặt bát cháo lên bàn, hoàng đế bệ hạ bất chấp hình tượng tôn nghiêm, hướng về phía thủ phạm, há miệng vươn vươn đầu lưỡi.
Ngạn Liễm bị hắn đụng chạm đến phát sợ liền quay đi, nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì: “Bệ hạ, thần y thuật ngu dốt, đem phóng trở về vẫn là tốt nhất!”
Trầm mặc …
“Theo trẫm/chồng (chữ “quân” ở đây có hai nghĩa lận: một là chỉ ông vua, nghĩ kia là chỉ ông chồng ^^) làm bầu bạn, Ngạn sung dung không muốn sao?” Sau một lúc lâu, đầu lưỡi Dịch Lan dường như không còn đau nữa, rốt cục mở miệng nói chuyện.
“Thần không dám!” Ngạn Liễm vội vàng thanh minh, “Chính là thần cảm thấy được…”
Nói được nửa lời liền câm nín.
Dịch Lan nhìn bộ dáng hắn vừa muốn nói rồi lại thôi, bỗng cảm nhận được một trận huyết khí dâng trào, cổ họng khô khốc đắc khát nước, gân xanh hai bên huyệt thái dương đua nhau thình thịch nổi lên.
Dịch Lan hận không thể lập tức đem kẻ cư nhiên không biết trời cao đất dày trước mặt gắt gao chế trụ dưới thân, làm cho hắn thiên hôn địa ám, làm cho cái miệng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem/1916934/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.