Tự đô thành xuất phát, đại quân đã đi được hơn một tháng trời, rốt cục cũng tới Tây Nam biên cảnh, cùng quân lính đóng sẵn ở đây hội ngộ.
Địa phận nơi này là bình nguyên rộng lớn, bốn phía không có cây cối gì nhiều ngoại trừ mấy bụi cỏ xác xơ, lộ ra vẻ sa mạc sắc lẹm chết người, gió Tây phấp phới, phi sa đầy trời.
Khí hậu dị thường khô nẻ, biên độ nhiệt giữa ngày và đêm chênh lệch khủng khiếp, buổi sáng mặt trời lên cao nhất lúc chính ngọ, khốc nhiệt đến không chịu nổi. Về đêm, gió lạnh gào thét cắt xương cắt thịt.
Đêm đầu tiên của đại quân trôi qua, trong ngự trướng hừng hực lửa hồng.
Lều trại bốn phía đều được phủ bởi lớp lớp chăn chiên (lông cừu),trên mặt đất cũng trải đến mấy tầng thảm dạ, bao bọc kỹ lưỡng thế này Ngạn Liễm vẫn còn thấy lạnh.
Nhìn thoáng qua, hoàng đế cùng vài vị tướng quân đang quây quần cùng nhau thương nghị quân sự, Ngạn Liễm rốt cuộc cũng không thèm để ý đến lễ nghi qui củ, đun một chén khương thang (canh gừng) bưng đến bên chiếc giường phủ chăn lạc đà thoạt nhìn trông thật ấm cúng kia.
Động tĩnh bên này, nhất thảy bị Dịch Lan cho hết vào trong mắt.
Hướng mấy vị tướng quân phân phó vài câu, liền bảo mọi người lui về trướng.
“Rất lạnh sao?” Hoàng đế cởi hài, nằm lên giường, đem tay chân mình nhét vào tấm chăn của Ngạn Liễm.
“Ân …” Ngạn Liễm gật đầu, đưa khương thang đã được thổi nguội, “Bệ hạ uống đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem/1916924/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.