Trời đất tối sầm, huyết nhục tứ tung, cảnh binh đao loạn lạc thế này Ngạn Liễm chỉ mới được xem trên TV. Hôm nay tự mình dấn thân ra chiến trường, tận mục sở thị mới biết thế nào là địa ngục chốn trần gian nga.
Ngạn Liễm cùng hoàng đế được một đội thân binh che chở, xa xa quan sát cuộc chiến.
Tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy từ nơi sa trường khói lửa kia những cơn tử khí xác xơ tiêu điều từng đợt xộc thẳng vào mặt, trộn với mùi hương kim loại lẫn vị huyết tinh tanh nồng khiến cho người khác buồn nôn.
“ Ái khanh, sợ sao?” hoàng đế nhẹ nhàng vỗ về tiểu bảo bối, thấp giọng hỏi.
Ngạn Liễm ngồi im không nói, khẽ gật đầu.
“Cảnh tượng trông thật kinh khủng, nhưng quân ta đang thắng thế…” Dịch Lan vươn tầm mắt quan sát thế trận, “Huống chi, còn có trẫm ở đây, ái khanh yên tâm đi!”
“Thần hiểu.” Ngạn Liễm cười khổ,” Nếu như không có bệ hạ bên người, ta đã sớm bỏ chạy lâu rồi.”
Ngạn Liễm thanh âm run rẩy, chân vẫn không ngừng kẹp chặt dưới bụng ngựa, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác. Nhưng mà vị hoàng đế đương ngồi ở phía sau hắn, tình hình tựa hồ còn thê thảm hơn gấp mấy trăm lần.
“ Bệ hạ!” Ngạn Liễm cảm thấy bên vai ngày càng trĩu nặng, biết là hoàng đế vô phương chống đỡ áp về phía hắn mà dựa vào.
Tinh huống của Dịch Lan lúc này, đích thực là không xong.
Hoàng đế vốn dĩ trúng độc, thương tích còn chưa lành, buổi sớm lại vọng động chân khí một phen oai hùng phát biểu, cho nên bây giờ rõ ràng khó mà trụ vững được.
“Trẫm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem/1916919/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.