“Thiên ca ca! Mau ăn đi!” Thập Nhi giơ một muỗng cháo nóng hổi đến bên miệng hắn.
Ứng Nhược Thiên sực tỉnh lại từ dòng hồi ức, nhìn Thập Nhi vẻ mặt như muốn lấy lòng, trong lòng đột nhiên thấy vô cùng phẫn hận, gạt tay đánh đổ bát cháo, đẩy hắn ra một bên. Thập Nhi nhất thời đứng sững người, trong lòng vừa hoảng sợ vừa buồn rầu, chắc là vì hắn không về đúng giờ để nấu cơm cho Thiên ca ca ăn, làm Thiên ca ca giận rồi. Cảm thấy vô cùng hối hận.
Ta có thai, ha ha ha, một nam tử như ta, đường đường là U Minh cốc cốc chủ, đệ nhất thiên hạ Ứng Nhược Thiên lại giống như nữ nhân có thai, ha ha ha!
Nhìn Thiên ca ca của mình cười lớn một trận như điên như dại, Thập Nhi sợ hãi, chỉ dám e dè nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Cười một trận, Ứng Nhược Thiên lại lệ rơi đầy trên hai gò má: ông trời tại sao lại đùa cợt với con người như vậy? Vốn tưởng rằng hắn sẽ vĩnh viễn không có ngày này.
Thấy Thiên ca ca rơi lệ, Thập Nhi nhất thời đau đớn đến không thể dùng lời để miêu tả được, chỉ cảm thấy từng giọt lệ kia giống như những giọt dầu sôi nhỏ lên trái tim hắn, đau đến tận tâm can.
Ôm chặt lấy Ứng Nhược Thiên, để đầu của hắn đặt trên vai mình, vỗ nhẹ sau lưng hắn, vừa khóc vừa an ủi: “Thiên ca ca, huynh đừng khóc, huynh khóc, tim ta đau lắm! Nếu huynh giận ta, cứ đánh ta cũng được, huynh đừng khóc!”
Sau một lúc lâu vẫn không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem-cam-hoan/85988/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.