Trong chốc lát trong lòng thấy đau thắt mà không biết phải làm sao, đột nhiên chạm vào hạt châu mềm đang giấu trong người, thầm nghĩ: ta đã uống máu của quái xà kia mà cũng không trúng độc, xà châu này có lẽ cũng không có độc đâu, mật rắn là một vị thuốc, hạt xà châu này có thể cũng làm thuốc được. Liền cầm hạt châu mềm kia đặt vào trong miệng Ứng Nhược Thiên, nâng đầu hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đôi môi anh đào mềm mại ôn nhuận kia bất giác làm tâm thần rung động, vội ổn định lại tâm trí, dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng đẩy hạt châu kia xuống cổ họng hắn, chỉ thấy cổ họng khẽ động, hạt châu kia đã được nuốt xuống.
Thập Nhi ôm lấy Ứng Nhược Thiên không dám cử động, chỉ sợ mình vừa nháy mắt một cái, người trong lòng này sẽ giống như gia gia vĩnh viễn ra đi! Một giọt lệ từ khoé mắt nhỏ xuống, sau thời gian uống một chén trà, người trong lòng tựa hồ toả ra nhiệt khí, gương mặt cũng dần dần hiện huyết sắc. Hai mắt chậm rãi mở ra.
“Thiên ca ca, ô…” Thập Nhi tự nhéo mình một cái, không phải là nằm mơ, Thiên ca ca của hắn vẫn còn sống, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi tích táp trên người Ứng Nhược Thiên.
“Không được khóc!” Ứng Nhược Thiên vẻ mặt khó chịu cầm lấy cái khăn màu đen tuyền bên người, thô lỗ lau đi nước mắt nước mũi trên gương mặt nhỏ nhắn của Thập Nhi, không ngờ trái tim cứng như băng của mình dường như có một góc nhỏ đã trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem-cam-hoan/85981/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.